Chương 88: Khôi Âm Tông
Chương 88: Khôi Âm Tông
Lão giả áo đen gật gật đầu, không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ về phía Tần Tang, nói với thiếu niên mặc áo lông gấm:
-Ngươi đi đo linh căn cho hắn.
-Vâng.
Thiếu niên mặc áo lông gấm đi về phía Tần Tang, sau một hồi kiểm tra, trên mặt hắn đột nhiên lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, nhíu mày nhìn chằm chằm Tần Tang, hình như không thể tin nổi kết quả vừa rồi, nên tiếp tục đo lại một lần nữa.
Nhìn thấy thần sắc của thiếu niên kia, trong lòng Tần Tang đã đoán ra được kết quả, xem ra Chân Minh thật sự không có lừa hắn, quả thật hắn không có linh căn.
Thần Khí Các muốn thu nhận đệ tử sao?
Khay ngọc chẳng lẽ là một loại tín vật như kiếm ý pháp chỉ của Thiếu Hoa Sơn sao?
Nghe chủ cửa hàng bên cạnh đề cập tới, sau lưng Thần Khí Các là một tông môn có thế lực cường đại, nếu có thể gia nhập tông môn như vậy đương nhiên là tốt, nhưng vấn đề nằm ở chỗ hắn không có linh căn.
Không có linh căn lại có thể có được tu vi, thậm chí hai mươi hai tuổi có thể tu luyện được đến Luyện Khí cảnh ngũ trọng, không khéo hắn còn bị người ta đem đi giải phẫu ấy chứ.
Tần Tang cũng không nghĩ mới dẫn hắn vào đã kiểm tra linh căn của hắn, bên cạnh hắn còn có cường giả Trúc Cơ kỳ đang nhìn chằm chằm, hắn muốn chạy cũng không dám chạy, tự nhiên không khỏi lo sợ, trong đầu đang suy tính làm thế nào để có thể thoát thân.
Lão giả áo đen nhíu mày quát:
-Lương Diễn, ngươi đang làm gì vậy?
Tần Tang đột nhiên giật mình một cái, chỉ nghe thiếu niên mặc áo lông gấm luôn miệng nói ra:
-Khởi bẩm Việt sư thúc, linh căn của vị sư đệ này hẳn là ngụy linh căn. . . hơn nữa Ngũ Hành đều đủ, ban đầu đệ tử còn tưởng rằng kiểm tra có sai sót. Dựa theo quy định của tông môn, vị sư đệ này không có tư cách nhập môn tu hành.
-Cái gì?
Không chỉ mình lão giả áo đen, thái độ của mọi người đều có chút quái dị, bọn họ đã sớm dùng Vọng Khí Thuật nhìn qua cảnh giới của Tần Tang, tuổi không lớn lắm, nhưng là Luyện Khí kỳ tầng thứ năm hàng thật giá thật, thiên phú chắc chắn rất khá, không ai ngờ lại là ngụy linh căn Ngũ Hành đều đủ.
Còn có một thiếu niên trừng mắt nhìn Tần Tang với ánh mắt cổ quái, tu vi của hắn chỉ có Luyện Khí cảnh tứ trọng, còn không bằng Tần Tang, nhưng mà hắn lại là tam linh căn đấy!
Sở dĩ ngụy linh căn gọi là ngụy linh căn, đều có nguyên nhân của nó, tốc độ tu luyện cực kỳ chậm, hy vọng đột phá Trúc Cơ kỳ quá xa vời, hơn nữa linh căn hỗn tạp Ngũ Hành đều đủ thì sẽ chậm càng thêm chậm, bất kỳ môn phái nào cũng sẽ không thu nhận đệ tử có linh căn như vạy.
Nhưng không ai ngờ, người bất ngờ nhất ở đây lại không phải ai khác, đó chính là Tần Tang.
Ta lại có linh căn, Chân Minh, ngươi gạt ta!
Ta chưa từng đắc tội hắn, tại sao hắn phải làm như thế? Nếu như không phải do Chân Minh, hiện tại ta đã ở Hàn gia tu luyện, việc gì phải chạy xa như vậy.
Trong lòng Tân Tang bây giờ lửa giận ngập trời, còn chẳng thèm để ý đến Ngũ Hành linh căn là cái khỉ gì nữa.
Lão giả áo đen cau mày:
-Thân mang Ngụy linh căn lại có thể ở cái tuổi này tu luyện tới Luyện Khí kỳ ngũ trọng, cũng không phải không có khả năng, nhưng công pháp ngươi tu luyện lại là U Minh Kinh. . . Có phải ngươi từng gặp được kỳ ngộ gì hay không?
Tuyệt đối không thể tiết lộ sự tồn tại của Diêm La Phiên.
Không ai thảm bằng tư chất của mình, nhưng có được sự hỗ trợ của Diêm La phiên, tốc độ tu luyện không kém chân linh căn chút nào, Diêm La Phiên hẳn là một món dị bảo.
Đầu Tần Tang nảy lên một cái, nói hươu nói vượn:
-Hồi bẩm tiền bối, vãn bối khi còn bé từng ăn một loại quả, sau đó toàn thân nóng bỏng, ba ngày mới hết , suýt thì mất mạng. Sau này bắt đầu tu luyện, mới biết kinh mạch bản thân mạnh mẽ hơn xa người thường, tốc độ hấp thu linh khí cũng cực nhanh, không biết có phải do ăn quả đấy không. . ."
Ánh mắt Lương Diễn sáng lên:
-Đó là loại quả gì?
-Màu lam. . . giống một loại quả mọng nào đó. . .
Tần Tang vận dụng hết khả năng nói khoác, màu sắc được miêu tả giống dung dịch CuSO4 đồng sun phát, vẻ ngoài giống sắt bị ô xi hóa, tóm lại vô cùng kỳ quặc, hắn cũng không tin sẽ có loại quả như thế.
-Màu lam? Còn có thể đả khai kinh mạch. . .
Lương Diễn suy nghĩ:
-Chẳng lẽ là quả Túy Thần? Có phải vỏ lấm ta lấm tấm đốm trắng, có mùi rượu?
-Hình như không phải mùi rượu.
Tần Tang cố gắng nhớ lại, hắn đâu biết quả Túy Thần như nào, nhỡ đâu Lương Diễn đang lừa hắn, tuyệt đối không thể thừa nhận.
Tra hỏi một hồi vẫn không có kết quả, Lương Diễn hơi nhụt chí.
-Thôi được rồi!
Ông lão áo đen cắt ngang hai người.
-Lương Diễn, viết tên Tần Tang lên danh sách, về sau hắn là sư đệ của ngươi.
Lương Diễn 'A' một tiếng:
-Việt sư thúc, Tần sư đệ là Ngũ linh căn, hình như không đúng với quy tắc tông môn.
Ông lão áo đen khẽ nói:
-Quy tắc gì? Chỉ là luật cũ mà thôi, từ xưa đến nay, cũng không phải chưa từng phá vỡ. Có cơ duyên ăn linh quả, còn có thể tìm được tín vật của tông môn, đã nói lên hắn phúc duyên thâm hậu, các ngươi thân có chân linh căn, suy cho cùng cũng là phúc duyên. Chỉ cần Tần sư điệt có thể. . . Có thể đạt được yêu cầu của tông môn, không được để hắn ngoài cửa, ngươi hãy nhớ kĩ.
Lương Diễn gật đầu liên tục, ghi tên Tần Tang xong, sắp xếp cho Tần Tang một chiếc đệm hương bồ, để hắn ngồi đợi ở đấy. Đến ban đêm, hội đấu giá kết thúc, là có thể trở về tông môn.
Qua lời Lương Diễn biết được, tông môn bọn hắn tên là Khôi Âm tông.
Tần Tang ngồi trên đệm hương bồ, vẫn hơi sững sờ, cứ như vậy là được tông môn tu tiên thu làm đệ tử rồi?