Chương 871: Cốt Địch
Chương 871: Cốt Địch
Không có Cửu U Ma Hỏa, không bột đố gột nên hồ, cho dù sau đó Khôi Âm lão tổ có làm ra pháp bảo từ một nửa cây Huyền Thiết Trụ khác, cũng không có chỗ dùng.
Biết được tình huống trong đó, Tần Tang dập tắt ý tưởng muốn Thập Phương Diêm La Phiên hoàn chỉnh.
Không có Cửu U Ma Hỏa, không thể nào làm được. Năm đó Khôi Âm lão tổ ra vào Tử Vi Cung mấy lần, chỉ tìm được vẻn vẹn một đoàn này thôi.
Nhưng mà, sau khi tu bổ hai cây khác, có thể so sánh với pháp bảo trung phẩm, vẫn có thể làm Tần Tang hưng phấn không thôi như cũ.
Điều này có nghĩa là, khi những tu sĩ cùng giai vẫn còn phiền não về pháp bảo hạ phẩm, sau khi hắn kết đan, ngay lập tức đã có một món pháp bảo trung phẩm.
Phải biết, trong những tu sĩ Kết Đan Trung kỳ, có được pháp bảo trung phẩm là cực kỳ ít ỏi.
Hơn nữa còn Phi Thiên Dạ Xoa đang thoái biến nữa. Tần Tang tự nhận là không sợ phải đối mặt với đối thủ Kim Đan Trung kỳ một chút nào, giao đấu với tu sĩ cùng giai, có thể nghiền áp!
Nghĩ đến đây, Tần Tang càng yêu thích không buông, vuốt ve Giáng Vân Tử Quả.
Hương thơm nồng đậm có chút lạ lùng xông vào mũi. Những đường vân bên ngoài linh quả tựa như đang du động, vô cùng thần kỳ, truyền đến cảm giác mát lạnh từ đầu ngón tay.
-Tiền bối, mới vừa nãy, hẳn là ngươi đang lừa Dịch Thiên Niết đúng chứ? Ta vẫn phải ăn quả này, mới có thể khôi phục căn cơ.
Vân Du Tử nhẹ nhàng gật đầu, nói:
-Tuy Tam Quang Ngọc Dịch kỳ lạ, nhưng dù sao cũng chỉ được coi là linh dược trị thương. Có thể khôi phục căn cơ của ngươi hay không, trong lòng ta cũng không dám chắc, cứ dùng Giáng Vân Tử Quả, bốc thuốc đúng bệnh, như vậy càng ổn thỏa hơn. Nhưng mà, bất kể là có hiệu quả hay không, cũng không thể luôn bị hắn uy hiếp. May mắn lão đạo còn có vài phần sức lực, đoạt linh quả ra giúp ngươi.
-Tiền bối nói không sai…
Tần Tang gật đầu tán đồng, hắn cũng quyết ý bỏ qua Giáng Vân Tử Quả, tru sát Dịch Thiên Niết, không mưu mà hợp với Vân Du Tử:
-Đa tạ tiền bối trên đường tương trợ, vãn bối mới có thể đắc thường sở nguyện, đạt được điều mong ước. Tiền bối, tình trạng bây giờ của ngươi thế nào rồi?
Vân Du Tử nhìn chính mình, lắc đầu nói:
-Chỉ sợ sẽ phải suy yếu thêm một đoạn thời gian, mới có thể khôi phục. Trong thời gian ngắn phải rời khỏi cổ dược viên, chỉ có thể làm phiền Tần lão đệ phá cấm một mình rồi.
Phi Thiên Dạ Xoa đang lột xác, nên tạm thời không thể ra tay, Tần Tang chỉ có thể tự hành động.
Có điều, phá cấm không giống như chiến đấu, không tiêu hao quá nhiều, Thi Đan của hắn hoàn toàn có thể kiên trì, Tần Tang đành nhận lời.
Đúng lúc này, đột nhiên Tần Tang chú ý tới, vẻ mặt Vân Du Tử thoáng chút do dự.
Trong khi hắn còn đang âm thầm cảm thấy kì quái, thì nghe Vân Du Tử hỏi:
- Tần lão đệ, không biết ngươi đã lấy được tin tức của Tam Quang Ngọc Dịch từ chỗ của Dịch Thiên Niết chưa?
Vân Du Tử đã giúp hắn nhiều như vậy, chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm.
Huống hồ, một mình hắn cũng khó mà lấy được Tam Quang Ngọc Dịch, cần Vân Du Tử giúp đỡ mới được.
Nhiệm vụ của Đông Dương Bá và Thần Yên, như một bóng đen đè nặng trong tâm trí hắn, khiến cho Tần Tang không dám tùy ý hành động.
Thời gian áp chế ấn kí của vòng gỗ hữu hạn.
Bọn họ tiến vào cổ dược viên, suốt cả quãng đường không hề ngừng nghỉ, thật ra cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nếu không có hai trận chiến diễn ra ngoài ý muốn này, thì sẽ còn dư rất nhiều thời gian.
Bây giờ lại phải giành giật từng giây, hắn còn muốn đến nơi Thanh Trúc tiền bối mất tích, tìm kiếm phần tiếp theo của công pháp.
Phần sau của công pháp Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương và Cửu Huyễn Thiên Lan. một cái là tiên lộ của hắn, một cái là hy vọng thành anh trong tương lai, Tần Tang cũng chẳng nói được cái nào quan trọng hơn.
Dù sao thì cả hai cái hắn đều muốn có.
Nhưng thời gian không cho phép, nơi có Tam Quang Ngọc Dịch, không hề dễ dàng xâm nhập vào như vậy, cho dù có được kí ức của Dịch Thiên Niết, cũng phải vất vả một phen mới vào được.
Trong khoảng thời gian này, một mình Tần Tang không thể nào hoàn thành, cần có Vân Du Tử trợ giúp.
Nghĩ đến đây, Tần Tang không dám lãng phí thời gian thêm nữa, luôn miệng nói với Vân Du Tử:
- Tiền bối, quả thật ta đã biết có một di tích cổ rất có thể là Tam Quang Ngọc Dịch tồn tại ở đó. Thời gian cấp bách, chúng ta vừa đi vời nói chuyện tiếp.
Hắn bỏ Giáng Vân Tử Quả vào hộp ngọc, rồi cất đi, luyện hóa linh quả cần thời gian, mà kết đan thì lại càng cần phải chuẩn bị đầy đủ hơn mới được, hiện tại không có thời gian để hắn làm những việc đó.
Vân Du Tử biết phân nặng nhẹ, tự biết không thể nào từ chối, nên cũng cùng Tần Tang lên đường.
Vừa tính xoay người rời đi, Tần Tang bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, cầm khối ngọc quý mà Dịch Thiên Niết để lại trong lòng bàn tay quan sát.
Ngọc quý có hình trăng khuyết, chất ngọc không phải trong suốt thuần khiết, mà hơi đục, có màu trắng ngà.
Cầm trong tay, có thể cảm nhận được sự ấm áp dần tiến vào bên trong cơ thể.
Đúng là một khối noãn ngọc.
Cảm giác ấm áp này vô cùng kì lạ, sau khi tiến vào cơ thể, vẫn kéo dài đến không gian nguyên thần, khiến cho nguyên thần cũng cảm nhận được cảm giác ấm áp dạt dào, như được bồi dưỡng.
- Đây là một loại ôn thần noãn ngọc.
Vân Du Tử nhận ra lai lịch của noãn ngọc.
- Thần hồn rời khỏi thân thể, nếu như quá yếu ớt, lại trải qua thời gian dài không quay về được thân thể, thần trí sẽ dần dần tiêu tán, cuối cùng sẽ hoàn toàn mất đi, biến thành cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn trầm luân.
Tuy rằng Dịch Thiên Niết chuyển tu quỷ đạo, nhưng bị người khác ám hại, chỉ còn lại tàn hồn, cũng sẽ âm thầm lo lắng về điều này.