Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 877 - Chương 877: Tế Đàn

Chương 877: Tế Đàn Chương 877: Tế Đàn

Kiếm ý như sợi tóc, nhẹ nhàng rơi trên trán của Tần Tang.

Tần Tang đã bày sẵn thế trận chờ địch.

Nhưng nằm ngoài dự đoán chính là, kiếm ý vẫn chưa gây ra vết thương nào trên cơ thể của Tần Tang, mà trực tiếp đi thẳng vào nguyên thần không gian của hắn, cuối cùng bị hoàng quang của ngọc phật đánh tan dễ dàng.

- Quả nhiên!

Tần Tang âm thầm hưng phấn, lúc nãy hắn cũng mơ hồ đoán được vài phần.

Nơi này không ngoại lệ, cũng giống như Kiếm Tháp của Thiếu Hoa Sơn.

Một kiếm này trông có vẻ đáng sợ, nhưng thật ra chỉ là chân ý của Kiếm Đạo bị phong ấn, cất giữ bên trong kiếm đá mà thôi, không phải là kiếm khí thật sự, chỉ có thể xâm nhập vào nguyên thần, mục đích của nó hẳn là để đệ tử không đủ tu vi biết khó mà lui.

Nếu là nơi thí luyện, chỉ e phải là đệ tử Kết Đan Kỳ mới có thể vượt qua dễ dàng.

Với tu vi của bản thân, nếu như trong hoàn cảnh không có sự che chở của ngọc phật, thì chỉ có thể nơm nớp lo sợ, chậm rãi phá giải từng kiếm một, cho dù tất cả đều thuận lợi, nhưng trước khi Tử Vi Cung đóng cửa, có thể đi vào sâu bên trong đại điện hay không, cũng không thể biết được.

Hắn nhớ rõ trước đó hình như Cảnh Bà Bà có nhắc đến, tu luyện Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, đột phá Kết Đan Kỳ mới có thêm càng nhiều hy vọng tìm được di vật của Thanh Trúc tiền bối, quả nhiên không phải là nói dối.

May mắn là kiếm khí xâm nhập vào thần hồn, có thể nhờ ngọc phật ngăn cản dễ dàng.

Đối với bản thân hắn mà nói, Kiếm Kính này chính là một con đường bằng phẳng!

Nhưng mà, Tần Tang vẫn chưa dựa vào ngọc phật, trực tiếp xông vào đó.

Mới vừa rồi khoảnh khắc Ô Mộc Kiếm và kiếm ý va chạm vào nhau, dường như Tần Tang nhìn thấy được một cảnh tượng đẫm máu. Còn chưa kịp tìm hiểu kĩ càng, đã bị kiếm ý mạnh mẽ làm cho hoảng sợ.

Bây giờ nghĩ lại, hẳn là các bậc tiên hiền đã để lại cảnh tượng như thế này, trong kiếm ý có chứa lí giải của bọn họ đối với công pháp, Kiếm Đạo và Sát Đạo, nếu như mình có thể xem lại vài lần, nhất định sẽ có thu hoạch.

Lí giải của Tần Tang với công pháp, thua xa cảm nhận sâu sắc từng bước đi lên, đầy lòng say mê của Thanh Trúc tiền bối, chắc có lẽ hắn không thể lập tức ngộ được điều gì.

Nhưng cũng phải ghi nhớ cho thật kĩ, để sau này có thể chậm rãi tìm hiểu, chắc hẳn sẽ có ích lợi đối với việc tu luyện, thể ngộ Sát Phù về sau.

Nói không chừng, có thể khiến cho tốc độ ghi khắc chữ lên Sát Phù của bản thân nhanh hơn!

Cũng không có gì nguy hiểm, sao lại không làm chứ?

Hắn tiến vào cổ điện vô cùng thuận lợi, không bị trì hoãn gì hết, thời gian dự tính cũng đủ.

Tần Tang vừa nghĩ liền làm, tiếp tục thôi động Ô Mộc Kiếm, đi nhanh về phía trước.

Trong hư không, vô số kiếm ý mạnh mẽ đang lơ lửng, đều có chứa uy lực vô cùng đáng sợ.

Trên đường đi tới, Tần Tang vẫn chưa kinh động đến chúng, đây chắc hẳn là công lao của Ô Mộc Kiếm và Sát Phù

Cổ điện này chỉ cho phép đệ tử tu luyện Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương tiến vào, nếu là những người khác xâm nhập vào cổ điện, lập tức sẽ bị vạn kiếm nuốt chửng thần hồn.

Tần Tang cứ đi được một bước, thì sẽ có một thanh kiếm đá bị kinh động, chém ra kiếm ý.

Hắn vung kiếm lên ngăn cản, đồng thời thể ngộ ý nghĩa bên trong của kiếm ý.

Có lúc thì là một người đang luyện kiếm, xuất ra chiêu kiếm tuyệt diệu.

Lúc thì lại là một người cầm kiếm đứng ở núi thây biển máu, sát ý kinh thiên.

Hoặc là một đường kiếm quang huyền diệu xuất hiện, không biết từ đâu đến, cũng không biết sẽ đi về đâu.

. . . . . .

Mỗi một đạo kiếm ý đều không giống nhau, nhưng đều chỉ là cảnh tượng thoáng qua, vô cùng ngắn ngủi, hơn nữa bối cảnh cũng rất mơ hồ, chỉ có kiếm ý còn xem như rõ ràng, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu, toàn bộ đều dựa vào chính mình.

Tần Tang chỉ có thể dốc hết sức lực, khiến cho bản thân có thể ghi nhớ càng nhiều càng tốt.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, càng về sau, kiếm ý lại càng mạnh mẽ hơn.

Nếu chỉ dựa vào bản thân, thì chỉ có thể thận trọng, đi rất chậm, không thể nào đi vào ung dung như vậy được.

Ô Mộc Kiếm va chạm với kiếm ý, mỗi khi có dấu hiệu không kiên trì nổi, Tần Tang sẽ lập tức thu kiếm về, để mặc cho kiếm ý tiến vào không gian nguyên thần, rồi bị ngọc phật đánh tan.

Suốt dọc đường, hắn ghi nhớ được rất nhiều thứ, đều vô cùng huyền bí khó hiểu, phần lớn cũng không hiểu được ngay lập tức, chỉ đành ghi nhớ trong lòng.

Tần Tang không nhịn được mà cảm thán, đây chính là điểm tốt của việc có truyền thừa.

Rất nhiều lúc, điều khiến tu sĩ bối rối chỉ như lớp màng mỏng, chỉ cần đâm một cái liền có thể phá vỡ.

Có người thì được tông môn, sư trưởng chỉ điểm, nhẹ nhàng phá giải.

Có người thì lại đi loạn như rắn mất đầu, có thể cả đời cũng không tìm ra con đường để vào.

Những thạch kiếm này nhất định không chỉ do một người để lại, không có đạo kiếm ý nào giống nhau, tuy rằng đều tu luyện cùng một loại công pháp, nhưng lại đi trên những con đường khác nhau.

Tin tức quá ít, như mò kim đáy bể, với năng lực phân biệt của Tần Tang, cũng nhìn không ra những người sử dụng kiếm có tu vi như thế nào.

Nhưng thực lực nhất định đều vô cùng mạnh.

Một tông môn lớn mạnh, có nhiều cao thủ như thế, tại sao bọn họ lại bị diệt môn chứ?

Năm tháng như thoi đưa, biển bạc hóa nương dâu.

Ngay cả bọn họ cũng không thể đạt được cái gọi là vĩnh hằng.

Công pháp truyền thừa chỉ còn lại sót lại một ngàn tàn quyển và vô số sách cổ, vậy mà cũng không có lấy một dòng ghi chép về họ.

Tất cả mọi người đều mai danh ẩn tích, bị chôn vùi theo dòng chảy của tháng năm, chỉ có thể phong ấn, cất giữ một đạo kiếm ý đáng thương vào trong thanh kiếm đá ở nơi này, để lại dấu vết duy nhất.
Bình Luận (0)
Comment