Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 878 - Chương 878: Hai Lá Sát Phù

Chương 878: Hai Lá Sát Phù Chương 878: Hai Lá Sát Phù

Nhưng nhờ vậy, mới có thể nhìn lại phong thái của các vị tiên hiền

. . . . . .

Kiếm Kính rất dài.

Tần Tang đi giữa rừng kiếm, từng bước tiến về phía trước, từng mảng tối đen tách ra trước mắt hắn, nhưng mà vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối của Kiếm Kính.

Đột nhiên, bóng người Tần Tang dừng lại, rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy một thứ khác biệt.

Sau khi đi đến điểm cuối của Kiếm Kính, có một cánh cửa đá!

Không biết cửa đá bị người nào mở ra, còn đang khép hờ, bên trong cũng tối tăm.

Ánh mắt của Tần Tang nhanh chóng nhìn lướt qua một lượt, ngay cả kẽ hở của những thanh kiếm đá kia hắn cũng không bỏ qua, lại chẳng tìm được thứ gì khác thường.

Di hài của Thanh Trúc tiền bối rất có thể còn ở phía trước!

Sắc mặt Tần Tang trở nên nghiêm trọng, nói như vậy, đại tông môn không chỉ có một nơi để thí luyện, vốn dĩ mỗi nơi đều chỉ có một kiểu thí luyện, chẳng lẽ phía trước vẫn còn kiểu thí luyện nào khác chăng?

Chuyện xấu như thế này, Cảnh Bà Bà chưa từng nhắc tới.

Rất có thể đây là nơi thí luyện được chuẩn bị cho tu sĩ Kết Đan Kỳ, ngọc phật chỉ có thể bảo hộ nguyên thần, hắn có thể vượt qua Kiếm Kính này, nhưng chưa chắc sẽ vượt qua được những kiểu thí luyện khác.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Tần Tang cũng không kìm nén được mà trở nên nặng nề thêm vài phần, hắn bước nhanh hơn về hướng cửa đá.

'Cành cạch...'

Tần Tang dùng sức đẩy cửa đá ra, sau khi nhìn quang cảnh bên trong, vẻ mặt hắn cũng chợt thả lỏng.

Thì ra bên trong là một tòa cổ điện không lớn lắm, khá vuông vắn, so với Kiếm Kính bên ngoài thì nhỏ hơn nhiều, không có thí luyện nào khác, cổ điện cực kì yên tĩnh, dường như không có gì nguy hiểm.

Sau một hồi sợ bóng sợ gió, Tần Tang đứng trước cửa, bắt đầu cẩn thận đánh giá tòa cổ điện này.

Tuy rằng u ám, nhưng may mà diện tích không lớn, chỉ cần nhìn một cái đã nắm được rõ ràng.

Vách tường và mặt đất đều là những viên đá màu xanh xếp chồng lên nhau, cũng giống với bên ngoài, có điều trong này không có một thanh kiếm đá nào cả, có vẻ hơi trống trải.

Chỉ có một thứ duy nhất, đó chính là ở giữa thạch điện có một cái tế đàn cao ngang ngửa một người, bên cạnh hình như có khắc rất nhiều kí hiệu kì quái, giống một tòa linh trận vậy.

Ở đây không có di hài của Thanh Trúc tiền bối!

Tần Tang nhíu mày, kết quả này nằm ngoài dự kiến của hắn.

Năm đó Thanh Trúc tiền bối ở chiến trường Cổ Tiên giống như một đóa phù dung sớm nở tối tàn, sau đó thì hoàn toàn mai danh ẩn tích, tính toán thời gian, đại khái có thể trùng với lần trước Tử Vi Cung mở ra.

Mà Cảnh Bà Bà lại vô cùng chắc chắn, Thanh Trúc tiền bối mất tích tại tòa cổ điện này. Tin tức mà bà ấy cung cấp hẳn là có thể tin được, vì trước khi hắn tiến vào bên trong cổ điện này, những gì gặp được đều đúng như lời của Cảnh Bà Bà nói.

Vấn đề là lối ra ở đâu chứ?

Tần Tang không cam tâm, vội vàng kiểm tra vách tường của cổ điện, hy vọng có thể tìm được một cái cửa ngầm, đáng tiếc là không có gì hết.

Cuối cùng, ánh mắt của Tần Tang dừng lại ở trên tế đàn tại trung tâm thạch điện, thử đi ra một bước, không thấy có gì khác thường, thì hắn lập tức lao về phía tế đàn.

Dàn tế vuông vức, bốn phía đều có bậc thang kéo dài xuống dưới.

Tần Tang bước lên tế đàn, thấy rõ toàn cảnh của linh trận bên trên tế đàn, lập tức nảy sinh cảm giác quên thuộc.

- Cái này... chẳng lẽ là truyền tống trận cổ?

Tần Tang thì thào nói, không hết kinh ngạc.

Linh trận ở trên tế đàn, bày ra hình dạng bát quái, tám góc vừa vặn chỉ đúng tám hướng bát quái, bên trong chi chít những kí hiệu thần bí, lúc này tám góc đều trống không, nhưng rõ ràng có tám cái lỗ, chỉ dùng để khảm linh thạch.

Nhìn thấy tòa linh trận này, Tần Tang lập tức nhớ đến truyền tống trận cổ ở Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung.

Trước đó hắn từng sử dụng hai lần, đương nhiên là ghi nhớ rất sâu sắc.

Hình dạng của cả hai đều giống nhau như đúc, bên trong thì kết nối với cấm chế và kí hiệu thượng cổ, cũng tương tự nhau đến hơn chín phần.

Điểm khác biệt chính là, linh trận trước mắt nhỏ hơn nhiều so với ở Thượng Nguyên Thanh Tĩnh cung, trung tâm linh trận chỉ đủ cho một hai người đứng,

Mặt khác, kí hiệu thượng cổ bên trong linh trận này, lại còn nhiều hơn ở Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung, trong phạm vi hẹp thì có vẻ vô dùng dày đặc, dường như là dồn vào một chỗ.

Nhìn thấy nơi này, Tần Tang không cần thử cũng có thể xác định đây là một tòa truyền tống trận cổ!

Tận cùng của Kiếm Kính lại là một tòa truyền tống trận cổ, rừng kiếm ở bên ngoài kia chẳng lẽ là để bảo vệ truyền tống trận cổ, chứ không phải để thí luyện sao?

Truyền tống trận này sẽ thông đến nơi nào?

Năm đó chẳng lẽ Thanh Trúc tiền bối không chết mà là dùng truyền tống trận cổ này rời khỏi Tiểu Hàn Vực?

Tần Tang không nhịn được mà suy nghĩ miên man, chăm chú nhìn vào linh trận, cuối cùng xác nhận được linh trận này hoàn hảo không bị tổn hao gì. Nếu đối diện một truyền tống trận không bị tổn hại gì, thì chỉ cần khảm linh thạch vào tám góc, là có thể sử dụng bình thường!

- Ấy?

Lúc này, khóe mắt của hắn đột nhiên thoáng thấy, trên một cây cột đá ở bên cạnh tế đàn, lại có vết khắc do người tạo ra.

Tần Tang giật mình, vội vàng lướt đến trước cột đá, thì thấy quả thật trên cột đá có người để lại một hàng chữ viết.

Chữ viết vô cùng qua loa, miễn cưỡng cũng có thể phân biệt, rõ ràng là viết trong lúc gấp gáp.

Mà bên cạnh hàng chữ, lại có hai hình vẽ cực kì phức tạp, mạnh mẽ hấp dẫn ánh mắt của Tần Tang.

Là hai lá Sát Phù!
Bình Luận (0)
Comment