Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 884 - Chương 884: Kiếm Khí Đáng Sợ

Chương 884: Kiếm Khí Đáng Sợ Chương 884: Kiếm Khí Đáng Sợ

Bàn tay giơ lên cao nắm lại, kiếm khí tụ lại như mấy chuôi kiếm ánh sáng chính xác đâm xuống mấy chỗ sơ hở kia.

-Phốc! Phốc!

Kiếm khí đều không đánh được vào tiên cấm.

Chỉ trong giây lát, bên trong Tụ Thần Điện liền có kỳ quang bắn ra bốn phía, tiên cấm chấn động liên tiếp, một cỗ linh sóng mênh mông bắn ra, phóng lên tận trời, lao thẳng về chỗ Tần Tang.

Dù cho tiên cấm này đã là nỏ mạnh hết đà nhưng phản kích cũng cực kì sắc bén.

Tần Tang hơi biến sắc mặt, không chút do dự sử xuất Kếm Khí Lôi Âm hóa thành một luồng sấm sét, toàn lực trốn tránh.

-Bạch!

Cỗ linh sóng kia sượt qua người Tần Tang.

Vân Du Tử vẫn luôn ở một bên chờ đợi thời cơ, vận sức chờ phát động, hắn cùng Tần Tang phối hợp ăn ý, lúc linh sóng vừa xuất hiện liền lập tức phóng về phía lỗ khảm, lòng bàn tay ngưng tụ linh lực, thừa cơ phá hư một cấm chế bên cạnh lỗ khảm.

Sau đó lập tức nhanh lùi lại.

-Vù vù!

Tiên Đài chấn động càng thêm lợi hại, tiếp đó bên trong chợt truyền ra thanh âm 'Ken két' rất nhỏ.

Sau một lát, chỗ lỗ khảm lại từ từ bay lên, phía dưới lỗ khảm thì ra là một chỗ khảm nạm vào trong cột ngọc, không kém bao nhiêu so với những cột ngọc ở ngoài.

Không ngờ, sau khi cột ngọc nâng lên hết thì phía dưới lại có một cái hốc tối, bên trong đặt một cái bình ngọc nghiêng ngả.

Một vòng lục quang chợt hiện lên.

'Cùm cụp' một tiếng vang giòn, bình ngọc lăn ra từ bên trong hốc tối vẫn luôn hấp dẫn ánh mắt của Tần Tang và Vân Du Tử.

Bình ngọc không lớn, một tay là có thể nắm, bản thân trong suốt, bên trong chứa non nửa bình Linh dịch màu xanh biếc, nhuộm bình ngọc thành màu lục sắc, Linh dịch nhìn sơ có khoảng hơn mười giọt.

Trong nháy mắt khi bình ngọc vừa xuất hiện, Tần Tang lập tức cảm nhận được một cỗ linh khí sinh cơ vô cùng nồng đậm và dư thừa, khiến hắn không khỏi hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều say.

Ngay cả những cỏ cây ở chung quanh và cành lá đều nhao nhao nghiêng về bên này, dường như đang nhảy múa.

Thật là một Linh dịch thần kỳ!

Tần Tang kinh thán không thôi.

-Tam Quang Ngọc Dịch! Thật là Tam Quang Ngọc Dịch!

Vân Du Tử tự lẩm bẩm, ánh mắt khó nén kích động.

-Tiền bối, chúng ta chia đều những Tam Quang Ngọc Dịch này đi.

Tần Tang đè xuống nội tâm kích động, chủ động đưa ra ý chia đều.

Hắn không tham lam, trong bình ngọc Linh dịch quả thực không ít, dù cho chỉ cầm một nửa cũng vẫn có thể khiến cho Cửu huyễn Thiên Lan lột xác, nếu như vẫn còn dư thì có thể lưu giữ về sau phòng trừ khẩn cấp.

Không ngờ, Vân Du Tử lại lắc đầu cự tuyệt,

-Lão đạo chỉ lấy ba giọt là đủ, cũng không phải là càng nhiều càng tốt. Lấy thêm mấy giọt không chỉ không giúp được gì mà ngược lại có thể sẽ khiến ta trong lòng ôm hy vọng may mắn, đánh mất ý chí phấn đấu, ngược lại có hại! Lão đệ hãy lấy những Tam Quang Ngọc Dịch này đi, về sau lỡ như lão đạo có cần dùng thì lại hướng lão đệ đòi hỏi, lão đệ chắc sẽ không cự tuyệt ta đúng chứ?

Vân Du Tử cười ha hả nhìn hắn.

Tần Tang bật cười,

-Tiền bối sau này nếu có cần, cứ việc đến lấy dùng là được. Trừ Cửu Huyễn Thiên Lan, những linh dược lấy ra từ Huyền Phố Cung đều đã bị những Nguyên Anh lớn chia cắt, không có khả năng sẽ rơi vào trong tay của ta. Tam Quang Ngọc Dịch cho dù trân quý thì cũng chỉ là một linh dược chữa thương mà thôi, giá trị không cao hơn Vạn Niên Linh Nhũ là bao.

Vân Du Tử gật gật đầu, Huyền Phố Cung bị vơ vét không còn gì, chỗ dùng lớn nhất của Tam Quang Ngọc Dịch đã không còn đất dụng võ. Hắn thu bình ngọc vào lòng bàn tay, lấy trong Túi Giới Tử ra một cái bình nhỏ, đổ ra ba giọt, rồi đưa bình ngọc cho Tần Tang.

Trên bình ngọc truyền đến một cơn mát mẻ.

Nhẹ nhàng nhoáng một cái, dịch trong bình ngọc chấn động, sinh cơ tản mát ra càng thêm nồng đậm, Tần Tang nhịn không được ngửi mấy lần.

Sau khi Vân Du Tử lấy đi ba giọt thì trong bình ngọc trước sau còn lại mười giọt.

Tần Tang cất bình ngọc, vẫn không yên tâm lại dùng cấm chế ngăn cách bình ngọc, không để cho sinh cơ tràn ra ngoài rồi mới thu vào trong Thiên Quân Giới.

Sau khi lấy được Tam Quang Ngọc Dịch bọn hắn lại ở Tiên Đài trong trong ngoài ngoài tìm một lần, khi thấy Tụ Thần Bát quả thực không ở nơi này mới thôi không tìm nữa.

. . .

Phía trên Lâm Hải.

Hai bóng người biến mất cách đây không lâu lại đột ngột hiện thân, nhưng lại loé lên một cái rồi biến mất. Tần Tang và Vân Du Tử nấp vào tán cây, cẩn thận từng li từng tí dò xét bốn phía, xác định xung quanh không có người thăm dò mới dám hành động.

Cẩn thận như vậy cũng là vì bất đắc dĩ.

Tiến vào Tử Vi Cung đều là Kim Đan, Nguyên Anh cao thủ, hai người bọn họ chính là chuỗi thức ăn ở tầng dưới chót nhất, chỉ nhất thời vô ý cũng có khả năng sẽ vạn kiếp bất phục.

Bay ra khỏi tán cây hai người thay đổi phương hướng, Tần Tang đi theo sau lưng Vân Du Tử phi nhanh.

Nơi mà Vân Du Tử muốn đi cách cổ dược viên không xa, nghe Vân Du Tử nói thì nơi đó có thể là nơi cổ nhân dùng để luyện đan, bên trong có đồ vật có thể giúp hắn khôi phục.

-Đến rồi!

Hai người dùng tốc độ nhanh nhất để đi đường, chẳng mấy chốc liền đến trước một ngọn núi.

Vân Du Tử thu hồi Linh Trúc phi thuyền, đưa tay chỉ về hướng đỉnh núi,

-Chính là chỗ đó.

Chỉ thấy ngọn núi này thế núi phi thường hiểm trở, trên núi có mây mù lượn lờ, ở trong đó mơ hồ có thể nhìn thấy một chút hình bóng của cung điện, cũng không khác lắm so với Tụ Thần Điện, cũng bị hư hao nghiêm trọng, biến thành phế tích.

Kinh người nhất chính là phía đông của núi này, từ đỉnh núi đến chân núi lại có một cái khe nứt dài vô tận, một bên khác của khe nứt nghiêng ra phía ngoài, gần như sắp đổ sụp, rõ ràng không phải tự nhiên hình thành mà chính là một vết kiếm!

Một kiếm bổ ra một ngọn núi.

Thanh Trúc tiền bối cũng đã từng làm, nhưng vết kiếm này đến bây giờ vẫn còn sót lại kiếm khí đáng sợ, cũng không phải là thứ mà Thanh Trúc tiền bối có thể làm ra.
Bình Luận (0)
Comment