Chương 890: Khác Lạ
Chương 890: Khác Lạ
Vũ đạo vô cùng đẹp đẽ nhưng lại không có tiếng chim hót êm tai làm nhạc đệm, trong một hồi yên lặng, lại có mấy phần cảm giác réo rắt thảm thiết, đây chính là những hình ảnh cuối cùng mà chim linh khôi nhỏ lưu lại trên thế giới này.
Vân Du Tử lấy con chim linh khôi nhỏ làm vật dẫn, lấy ít địch nhiều.
Ngay cả tổ sư Nguyên Anh cũng không dám tự tiện động vào Nam Minh Ly Hỏa, ở biên giới có một hồi chấn động, có một khe hở ở giữa vách tường.
Lúc này Tần Tang vừa vặn tới kịp lúc, chớp mắt đã xuyên qua khe hở, thành công đi sang bên kia của Nam Minh Ly Hỏa.
Tần Tang lách ngang qua Nam Minh Ly Hỏa, còn chưa kịp cảm nhận nhiệt độ cao khủng khiếp của Yêu Hỏa thì đã bị một cơn gió buốt bao trùm lấy.
Trong nháy mắt đã hai tầng băng và lửa.
Tần Tang rùng mình một cái, trước mắt hắn là một mảnh trắng xóa, sát phong giống như bọc lấy mảnh vụn hàn băng ở bên trong kết hợp với Nam Minh Ly Hỏa tạo ra một cảnh tượng băng lửa cùng xuất hiện.
Trời rất lạnh nhưng còn chưa tới mức không thể chịu đựng được, mấy món pháp khí chống lạnh mà Tần Tang sử dụng đều không có tác dụng gì.
Nhìn cảnh tượng trước mắt thì là biết, kiếm khí được hình thành từ sát phong còn lợi hại hơn cả Huyền Sương Sát Phong. Sở dĩ xuất hiện loại tình cảnh như thế này là do Nam Minh Ly Hỏa cực nóng trung hòa với sát phong rét lạnh.
Tuy nhiên cái loại cảm giác cực kỳ lạnh lẽo kia rõ ràng vẫn tồn tại, không giảm bớt chút nào, nó còn có thể xâm nhập thẳng vào Nguyên Thần. Nếu như đổi lại là người khác đến đây, không tới thời gian mấy hơi thở, Nguyên Thần sẽ vỡ vụn, nhanh chóng bị chết cóng.
Càng đi đến phía trước, càng tiếp cận gần với vết kiếm và bản thế của kiếm khí, loại hàn ý kia càng thêm đáng sợ.
Huyền Dương Sát Phong và nơi này giống như đệ tử gặp phải sư phụ, tổ sư Nguyên Anh có thể tự do di chuyển bên trong Huyền Sương Sát Phong nhưng chắc chắn không dám mạnh mẽ xông vào kiếm khí sát phong..
Do thời gian có hạn nên Tần Tang chỉ đơn giản nhìn hoàn cảnh xung quanh một lượt, mở to hai mắt đi về phía trước.
Chắc chắn con đường bí mật ở phía trước không xa đã bị đứt đoạn, hình thành một cái sườn đồi. Ở trong mật đạo tối tăm, ở vị trí giữa nơi hắn đứng là một thạch thất lớn, lớn ngang với chỗ Nam Minh Ly hỏa này.
Nếu như thông tin của Vân Du Tử không sai thì mảnh vụn của đan đỉnh đang ở bên trong thạch thất này.
Thạch thất cũng bị sát phong kiếm khí lấp đầy, nhưng mà Tần Tang cũng không sợ hãi, lập tức xông vào.
Vù vù… Sát phong gào thét kéo theo sức ép kinh khủng.
Tần Tang ở đỉnh của sát phong, cố gắng hết sức xông đến cửa vào thạch thất, nhìn vào bên trong.
Sát phong kiếm khí sắc bén như dao, tàn sát bừa bãi ở bên trong thạch thất. Ở đây rõ ràng có tồn tại cấm chế cổ xưa, cho nên thạch thất mới không bị sát phong kiếm khí phá hủy.
Bên trong thạch thất một mảnh trống rỗng, cho dù có đồ vật thì cũng đã sớm bị sát phong cuốn đi. Nhưng ở bên trong thạch thất, sát phong kiếm khí tạo thành một cơn lốc xoáy, ở trong lốc xoáy có một vệt sáng màu xanh lá cây lúc ẩn lúc hiện.
Tần Tang ngưng mắt dò xét, tầm mắt nhìn xuyên qua ánh sáng màu xanh lá cây kia, nhìn thấy được một khối đồng nhỏ màu xanh lá cây to bằng nắm tay.
Nó chỉ là một khối đồng xanh lá cây đơn giản với những vết hoen gỉ loang lổ trên bề mặt, nó thậm chí ở trên còn chẳng có một ký tự cổ xưa nào khắc lên, cạnh nhọn ở mép sừng vô cùng sắc bén, giống như là một khí cụ bằng đồng bị đánh nát, mảnh nhỏ rơi ở nơi này.
Khối đồng màu xanh này đặc biệt nặng, mặc dù nó chỉ to bằng nắm tay, lại nằm vững vàng trên mặt đất, sát phong tùy ý thổi điên cuồng.
Dưới sát phong kiếm khí làm nổi bật mới có thể cảm giác được sự bất phàm của thứ này, phong cách tràn đầy hơi thở cổ xưa mạnh mẽ
Tần Tang nhìn thoáng qua, không cảm nhận được phong vận Thần khí ở trên thân khối đồng này, mong là chuyến đi này không tốn công vô ích.
Coong!
Ngay khi tiếng ngân của thanh kiếm vang lên, kiếm khí dữ dội của Ô Mộc Kiếm đã chém mạnh vào vòng xoáy kia.
Tần Tang nhón chân một cái, lợi dụng sát phong hỗn loạn lập tức vọt vào trung tâm lốc xoáy, đưa tay chộp lấy khối đồng xanh.
Trong lòng Tần Tang vẫn giữ cảnh giác, nhưng điều làm cho hắn thấy ngoài ý muốn chính là khối đồng xanh này lại chẳng có phản ứng gì, bị hắn bắt được trong tay, vừa chạm tay vào lập tức truyền đến một hồi cảm giác ấm áp.
Bị sát phong kiếm khí ăn mòn nhiều năm như vậy nhưng khối đồng xanh này không bị ảnh hưởng chút nào, đây có vẻ chính là mảnh vụn của Thần khí.
Tần Tang âm thầm đánh giá, thừa nhận khối đồng này bất phàm..
Hắn nắm chặt lấy khối đồng xanh, dùng sức nhấc nó lên, thân thể hắn bất ngờ nặng nề xuống, hắn không những không nhấc khối đồng này lên được, ngược lại suýt chút nữa đã ngã sang bên cạnh.
Tại sao khối đồng lại nặng như thế này!
Tần Tang mắng thầm một câu, nhanh chóng tăng chân nguyên lên, dẫn phát vào chưởng lực trong tay, cuối cùng cũng nhấc khối đồng lên được.
Bây giờ thời gian mới chỉ trôi qua ba hơi thở mà thôi.
Tần Tang nhấc lên khối đồng xanh này, dễ hơn so với tưởng tượng của Vân Du Tử, thậm chí hắn còn có cả thời gian nhàn hạ thăm dò thạch thất và xem xét khối đồng xanh kia.
Đứng ở chỗ này càng có thể nhìn rõ ràng hơn, bên trong thạch thất trống rỗng không có thứ gì, tất cả đều bị sát phong kiếm khí cuốn đi mất rồi, ngoài khối đồng màu xanh này ra, một thứ cũng không lưu lại.
Ngoài ra, cho dù Tần Tang có cho thần thức hay chân nguyên tiến vào khối đồng xanh cũng đều giống như đá chìm xuống biển, không có phản ứng.
Trừ việc khối đồng này nặng một cách bất thường ra thì nó cũng không còn chỗ khác lạ nào.