Chương 891: Thiên Sơn
Chương 891: Thiên Sơn
Tần Tang sau khi thử làm cho khối đồng xanh hoạt động, cuối cùng vẫn phải tuyên bố thất bại.
Hắn cầm khối đồng xanh và lui ra khỏi thạch thất.
Hắn quay người nhìn về phía đường đi, chim linh khôi nhỏ vẫn còn đang giãy dụa ở trong Nam Minh Ly Hỏa, thân thể nó đã tan ra hơn một nửa trở nên vô cùng yếu ớt, thọ mệnh cũng sắp kết thúc.
Một tay Tần Tang cầm khối đồng màu xanh, ngự kiếm bay lên, theo đường cũ quay về.
Lần này lúc đi xuyên qua Nam Minh Ly Hỏa hắn cảm nhận được một chút khác biệt nhỏ.
Trên tay hắn cầm khối đồng xanh, không giống lúc nãy, cái loại cảm giác giống như chỉ một khắc nữa sẽ bị đốt thành tro bụi, từ lòng bàn tay truyền đến một loại ấm áp nhẹ, hình như là đang giúp hắn gánh chịu sức ép của Nam Minh Ly Hỏa.
Dưới ánh sáng màu xanh lá cây của từ khối đồng xanh, Nam Minh Ly Hỏa dường như cũng mờ nhạt đi vài phần.
Phiu!
Tần Tang thành công xuyên qua Nam Minh Ly Hỏa đáp xuống mặt đất.
Chim linh khôi nhỏ bên trong Yêu Hỏa gào thét thất thanh, trong nháy mắt ngay lúc Tần Tang đáp xuống đất đã hóa thành tro bụi.
Vân Du Tử ngồi bệt xuống đất mồ hôi đầm đìa, gần như hư thoát, điều khiển con chim linh khôi nhỏ và linh trận khiến hắn rất vất vả mới khôi phục lại, gần như đã tiêu hao đến cực hạn.
-Khối đồng xanh này thật sự không sợ Nam Minh Ly Hỏa.
Tần Tang cúi đầu đưa mắt nhìn khối đồng màu xanh, trải qua dư vị vừa rồi, trong lòng thầm kinh ngạc. Tuy nhiên, ngoại trừ tác dụng vừa nãy ở ngoài thì khối đồng này cũng chỉ là một khối đồng vụn bình thường mà thôi.
Cho dù ngày trước nó có mạnh mẽ đến đâu thì cũng chẳng có liên quan gì đến hiện tại cả, nó vẫn chỉ là một cái mảnh vụn mà thôi.
-Tiền bối, ngươi có ổn không?
Tần Tang đi tới, đưa khối đồng màu xanh cho Vân Du Tử, đồng thời cũng vươn tay đỡ hắn dậy, sau đó nhắc nhở hắn:
-Khối đồng này cực kỳ nặng, tiền bối nên cẩn thận một chút.
Ánh mắt Vân Du Tử có chút kích động, hay tay nhận lấy khối đồng xanh, nhưng cánh tay ngay lập tức chùn xuống, hai tay thuận thế chống lên mặt đất. Hắn khoát tay từ chối Tần Tang đỡ hắn, tự mình đứng lên nói:
-Đa tạ Tần lão đệ đã tương trợ! Ấn ký trên tay đệ sao rồi? Ta phải điều tức khôi phục lại hoàn toàn xong thì mới có thể hành động được, để ta đưa đệ đi ra ngoài trước đã.
Tần Tang giơ cổ tay lên xem xét, phát hiện bên trên mộc trạc đã có thêm bảy tám vết nứt, thậm chí còn có một miếng vảy rồng vỡ vụn.
Đoán chừng cái mộc trạc này sẽ chẳng kiên trì được bao lâu nữa.
Tần Tang cũng không nói nhiều nữa sau khi chúc cho Vân Du Tử trận đầu thắng lợi, lập tức cất bước chạy ra ngoài đường hầm.
-Tần lão đệ, hẹn sau này gặp lại!
Vân Du Tử mặc một bộ quần áo đạo sĩ đứng thẳng người dậy, tới gần cửa hầm chắp tay với Tần Tang một cái, sảng khoái cười một tiếng:
-Nếu như lão đạo thất bại, lần sau lúc lão đệ vào lại Tử Vi Cung thì hãy vì lão đạo đốt một nén nhang, vậy là đủ rồi!
-Hẹn sau này gặp lại!
Tần Tang trịnh trọng đáp lễ.
Nếu như Vân Du Tử dục hỏa trùng sinh thất bại thì lần này chính là vĩnh biệt!
Đường hầm chậm rãi đóng lại, Tần Tang đứng tại chỗ nhìn Vân Du Tử kiên quyết xoay người, chạy tới chỗ có ánh lửa.
…
Cạch!
Hình rồng trên mộc trạc lại một lần nữa xuất hiện vết nứt, lần này vết nứt ở chỗ đầu rồng, một sợi râu rồng vỡ vụn rơi thẳng xuống đất.
Bóng dáng Tần Tang hơi dừng lại nhưng ngay sau đó lập tức tăng nhanh tốc độ bay nhanh về phía chân núi.
Trên đường đi, hắn sắp xếp lại những thứ lấy được từ Tử Vi Cung một lần.
Liên tiếp đi qua nhiều nơi như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy, bởi vì nguyên nhân tin tức chính xác, thời gian kỳ thực cũng không dài, hơn phân nữathời gian là dùng để đi đường.
Tần Tang sợ mộc trạc nửa đường đứt gãy, bị Đông Dương Bá cảm nhận được vị trí, cho nên không dám ngừng lại, ngay cả thở cũng không dám thở gấp.
Giáng Vân Tử Quả và công pháp tiếp theo của Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, hai thứ này chính là mục đích lần này hắn tiến vào Tử Vi Cung, thế mà lại đạt được như kỳ tích, hơn nữa còn có thu hoạch khác.
Không cần phải nói nhiều,Tam Quang Ngọc Dịch là thứ mà Tần Tang coi là vật quý giá nhất có liên quan đến Độ Ách Đan.
Thập Phương Diêm La Phiên có tiềm lực pháp bảo trung cấp, mà Luyện Thi càng có có tỷ lệ cao sẽ lột xác thành Phi Thiên Dạ Xoa chân chính, có thể tranh đấu với tu sĩ Kết Đan Kỳ sơ kỳ mà không bị rơi vào thế yếu.
Có những báu vật này gộp vào chung một chỗ, tương lai sau khi kết đan có thể thẳng tới Nguyên Anh Kỳ sơ kỳ, con đường thênh thang bày ra trước mặt.
Điểm thiếu sót duy nhất là công pháp không được đầy đủ, thiếu một nét bút cuối cùng.
Tần Tang vừa xuống núi vừa triệu hồi Phi Thiên Dạ Xoa từ trong túi Thi Khôi ra ngoài.
Hiện tại nó không thể nào động đậy, Nguyên Thần vẫn còn đang tiếp tục hỗn loạn, quá trình lột xác của nó còn lâu hơn tưởng tượng của Tần Tang một chút, có vẻ như còn cần tiếp tục thêm một đoạn thời gian nữa.
Lúc này Tần Tang đã về lại bên bờ hồ nhỏ, hắn thu hồi Phi Thiên Dạ Xoa, lấy la bàn mà Vân Du Tử cho hắn ra, tiến vào huyễn trận.
Bởi vì huyễn trận là một khuyết trận tồn tại từ thời thượng cổ, bên trong có rất nhiều chỗ suy yếu.
Nhờ có la bàn nên Tần Tang nhanh chóng tìm được một nơi, đồng thời đi đến gần đó.
Hắn cất la bàn đi, tự mình kiểm tra một phen, sau khi xác định không có kẽ hở, lập tức dùng tay bóp nát mộc trạc, sau đó bước một chân ra, đi vào chỗ hiểm yếu.
Hắn giả vờ bày ra dáng vẻ bàng hoàng và hốt hoảng, giống như dáng vẻ con ruồi mất đầu, mạnh mẽ đấu đá lung tung ở trong huyễn trận, vẫn không tìm thấy đường ra.