Chương 892: Hồ Nhỏ Thạch Trận
Chương 892: Hồ Nhỏ Thạch Trận
Trong lúc Tần Tang đang chạy loạn, hắn đột nhiên cảm thấy thân thể căng thẳng, giật mình phát giác toàn thân bị một bóng mờ bao phủ lấy.
Trong lòng Tần Tang giật mình, bất ngờ ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy một bàn tay cực lớn, dễ dàng phá vỡ huyễn trận, nhanh như chớp chụp về phía hắn
Tần Tang không hề có lực phản kháng, bị bàn tay tóm lấy giống hệt như một con gà bị túm lấy.
Hít…
Sau khi bình tĩnh lại,hắn đã ở trên không trung, trực tiếp bị huyễn trận bắt ra ngoài.
Tần Tang lảo đảo một chút sau khi đứng vững lại, phát hiện Đông Dương Bá đang nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng u ám, lửa giận ở đáy mắt sắp sửa phun ra tới.
Ở trước mặt tổ sư Nguyên Anh ánh mắt hàm chứa sức ép đáng sợ.
Sau lưng Tần Tang nháy mắt ướt đẫm mồ hôi lạnh, tự hành lễ nhận tội:
-Tổ sư thứ tội! Đệ tử bị rơi vào bên trong cái huyễn trận này, không tìm được phương hướng, suýt chút nữa xem như chết bên trong, may mà được giải cứu. Nếu như làm lỡ đại sự của tổ sư, đệ tử muôn ngàn lần chết cũng không chuộc hết tội.
Hắn vì việc làm của mình, làm trễ nãi thời gian, đã đoán trước là sẽ chọc giận Đông Dương Bá.
Tuy nhiên, lý do của Tần Tang vẫn rất có lý.
Bên trong huyễn trận có một số nơi có thể che lại dao động của ấn ký. Từ ngọc bích đi vào bên trong điện mặc dù người rơi vào Trung Ương đại lục không nhiều, xui xẻo đến mức rơi vào Tiên cấm lại càng ít, nhưng cũng không phải một chút khả năng nhỏ cũng không có.
Ngụy trang thành ngoài ý muốn, dưới tình huống vẫn còn cần dùng đến bản thân hắn, cho dù Đông Dương Bá tức giận hơn nữa cũng sẽ không trực tiếp bộc lộ ra.
Sau khi hắn rời đi Tử Vi Cung, tự mình kết đan thành công, giá trị cũng không giống như bây giờ, Đông Dương Bá hẳn là sẽ không vì một sự việc xảy ra ngoài ý muốn mà giận chó đánh mèo lên hắn.
Dùng cái giá đắt chọc giận Đông Dương Bá để đổi lấy tương mai của bản thân, Tần Tang cho rằng đáng giá.
Vẻ mặt Tần Tang sợ hãi, cũng không lựa chọn mở miệng giải thích..
Ánh mắt Đông Dương Bá u ám, nhìn chằm chằm vào Tần Tang một lúc, rồi lại liếc mắt nhìn huyễn trận ở trên núi, hừ lạnh nói:
-Ở đây có vô số Tiên cấm, ngươi không chết ở trong đó cũng xem như ngươi mạng lớn!
Vừa nói dứt lời, Đông Dương Bá phất tay áo, một luồng chân nguyên cuốn lấy Tần Tang, dùng tốc độ cực nhanh bay thẳng đến Thiên Sơn.
Tần Tang không dám giãy giụa, bị Đông Dương Bá mang theo phi hành, trong lòng thầm thở phào một hơi, cuối cùng cũng giấu giếm qua được, may là Đông Dương Bá đang có chuyện quan trọng trên người,không tra xét đến cùng.
Chỉ cần làm theo những việc Đông Dương Bá yêu cầu, cẩn thận tỉ mỉ làm chuyện kia thật tốt, chuyện này sẽ dừng tại đây.
Tốc độ của Đông Dương Bá cực nhanh, cảnh vật phía dưới dùng tốc độ kinh người lùi lại
Thiên Sơn xa xôi như vậy nhưng chốc lát sau đã gần ngay trước mặt.
Thiên sơn hiện ở ngay trước mắt.
Giống như một thanh cự kiếm, xuyên qua trời xanh, to lớn tráng lệ.
Núi Thượng Tiên mây lượn lờ, vô số điện thờ cổ kính, tiên cấm dày đặc lấp lánh ánh sáng kỳ lạ.
Tần Tang nhìn thấy một luồng sáng giống như sao băng bay tới Thiên Sơn, phá vỡ màn hào quang xâm nhập vào cổ điện, trong lòng biết hẳn là tổ sư Nguyên Anh khác đã đến.
Đông Dương Bá dường như sợ bị người khác phát hiện ra hành tung, trước lúc đánh tan bức màn ánh sáng đã che giấu khí tức, thận trọng đi qua núi rừng, đến gần Thiên Sơn.
Sau đó, hắn lại chuyển đến phía sau núi, ẩn nấp đi bộ lên núi, nhưng tốc độ vẫn cực nhanh.
Tần Tang bị Đông Dương Bá mang theo, thân bất do kỷ, dáng vẻ như cưỡi ngựa xem hoa nhìn phong cảnh ở Thiên Sơn, âm thầm suy đoán mục đích mà Đông Dương Bá và Thần Yên đến đây.
Không biết bọn họ vì sao phải che giấu tai mắt người khác.
Khi đến sắp đến lưng chừng núi, thân ảnh Đông Dương Bá hơi khựng lại, nhìn quanh bốn phía trong chốc lát, đi vòng qua hướng bên trái.
Bên trái thực ra là vách núi cao dựng đứng, nhưng đi tới gần mới phát hiện có lối đi, thì ra trên vách núi có một con đường bằng đá chật hẹp, có thể nhìn ra đây là do con người đào nên, nhưng xuất hiện ở nơi này cũng không có gì bất ngờ, lại rất tự nhiên.
Một chỗ khác của con đường đá chính là một sơn cốc rực rỡ màu sắc!
Địa hình trong sơn cốc bằng phẳng, bên trong mọc đầy hoa cỏ tạo thành một biển hoa đầy màu sắc, phong cảnh tuyệt đẹp, giữa biển hoa có một hồ nước nhỏ.
Hồ nước nhỏ như một viên minh châu được khảm trên biển hoa, mặt hồ vô cùng tĩnh lặng, mặt nước trong veo, phản chiếu ra biển mây và đường nét của Thiên Sơn.
- Đùng!
Tần Tang chợt thấy thân thể căng thẳng, bị Đông Dương Bá tiện tay ném tới một mảnh hoa cỏ bên cạnh hồ.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Tần Tang lảo đảo môt cái, miễn cưỡng mới ổn định lại thân thể, giật mình khi bên cạnh đột nhiên có thêm mấy bóng người, vừa nhìn mới biết là bốn người Thu Mộ Bạch và Mục Nhất Phong.
Bốn người đột nhiên xuất hiện.
Vừa rồi khoảng cách gần như vậy, Tần Tang vậy mà một chút cảm giác cũng không có, bị ném đến chỗ này mới nhìn thấy bọn họ. Hơn nữa, đứng ở đây nhìn ra bên ngoài cũng không khác gì trước đó.
Phương pháp của tổ sư Nguyên Anh quá thần kỳ.
Đám người Thu Mộ bạch cũng kinh ngạc nhìn Tần Tang.
Các dấu vết nối liền với nhau, lúc bọn họ tiến vào trong điện không lâu thì đã bị Đông Dương Bá tìm được rồi đưa đến đây, đã đợi được một lúc, thấy Tần Tang thong dong đến muộn, bọn họ đều rất hiếu kỳ không biết hắn gặp phải chuyện gì.
- Thu sư huynh, Mục sư huynh...
Tần Sảng lần lượt chào hỏi từng người.
Mục Nhất Phong tiến lên đấm Tần Tang một quyền, nét mặt lộ vẻ hơi lo lắng, giọng điệu kích động truy hỏi:
- Tiểu tử ngươi đã đi đâu, tại sao bây giờ mới đến? Ta còn tưởng rằng ngươi…
Tần Tang quay đầu nhìn thoáng qua.