Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 893 - Chương 893: Khôi Phục

Chương 893: Khôi Phục Chương 893: Khôi Phục

Đông Dương Bá đứng bên cạnh hồ, lúc thì nhìn cái hồ nhỏ, lúc thì lại ngẩng đầu nhìn về ngọn núi bên ngoài, đám người Thu Mộ Bạch đều ở đây, chỉ thiếu mỗi Thần Yên, đoán chừng là đang ở bên ngoài tìm kiếm hắn rồi.

Tần Tang nhỏ giọng giải thích:

- Ta vừa bước vào trong điện thì đã rơi vào trong huyễn trận, huyễn tượng bên trong huyễn cảnh thật quá đáng sợ, giống như thế giới thực. Lúc đầu ta còn tưởng rằng tất cả đều là thật, không phát hiện ra một kẻ hở nào, sau đó cảm thấy có gì đó không bình thường mới biết đó là huyễn trận, nhưng ta cũng đành bất lực. Đó là một tiên trận thượng cổ, với tu vi hiện tại của ta thì không thể phá được, may mà được tổ sư giải cứu, nếu không thì ta nhất định đã bị vây chết bên trong...-

- Ngươi đúng thật là quá xui xẻo mà!

Mục Nhất Phong nghĩ mà sợ thay Tần Tang, bốn người bọn họ đều rơi xuống trên mảnh vỡ bên ngoài, không gặp phải nguy hiểm gì, chỉ có Tần Tang đụng phải loại chuyện có xác suất nhỏ như vậy. Mục Nhất Phong cảm khái:

- May mắn chỉ là huyễn trận, trong cái rủi còn có cái may! Vẻ mặt Kế Khánh tò mò hỏi:

- Tiên trận thượng cổ trông như thế nào? Tần sư đệ có thể nói một chút cho chúng ta biết được không?

Thu Mộ bạch và Dư Vạn Sâm cũng cảm thấy rất hứng thú.

Truyền thuyết về Tử Vi Cung khiến bọn họ ngưỡng mộ đã lâu, mỗi người đều có tham vọng muốn có được những trang sức bảo vật cổ xưa.

Bọn họ may mắn lúc ở Giả Đan cảnh tiến vào, nhưng còn chưa nhìn thấy thứ gì đã bị đưa đến nơi này rồi, không dám đi đâu cả, lại vô cùng tò mò với bên ngoài.

Tần Tang lắc đầu liên tục, nghiêm mặt nói:

- Tiên trận cực kỳ đáng sợ, đừng tò mò! Ta chỉ rơi vào khuyết trận mà thôi, bên trong Tử Vi Cung những chỗ tương tự như chỗ kia chắc chắn là nhiều vô số kể có thể dễ dàng giết chết chúng ta. Tốt nhất là đừng nên chạy loạn, cứ ở yên chỗ này chờ đi...

Lời còn chưa dứt, Tần Tang bỗng nhiên cảm giác được một làn gió nhẹ thổi đến, vội vàng im miệng.

Hắn quay người nhìn lại, thấy Thần Yên không biết đã xuất hiện ở bên hồ từ lúc nào.

Đông Dương Bá chỉ vào Tần Tang, nói với Thần Yên:

- Nghiệt đồ này rơi vào vết kiếm ở trên núi bên kia, bị vây khốn trong huyễn trận, hắn đánh bậy đánh bạ vô tình tìm thấy một chỗ suy yếu, lão phu mới cảm ứng được ấn ký dao động. Cũng may là ta không bỏ lỡ đại sự của cô nương, nếu không lão phu đã lấy mạng chó của hắn rồi!

Thần Yên liếc nhìn Tần Tang, thản nhiên nói:

- Tìm được người là tốt rồi, cũng không cần gây thêm phiền toái. Ngũ Hành Thú Ấn đều ở đây rồi, Đông Dương đạo hữu, có phải nên xuất phát rồi hay không?

Đông Dương Bá xoay người, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh Thiên Sơn.

Đám người Tần Tang cũng theo ánh mắt của Đông Dương Bá nhìn về phía nơi đó, không thấy gì ngoài mây trắng.

Đông Dương Bá dường như nhìn ra được manh mối, trầm giọng nói:

- Bây giờ còn chưa có nhiều người đuổi đến đây, hơn nữa lão đạo Chân Nhất cũng không ở đây, Đoán chừng cái lão mũi trâu kia đang tập trung lo lắng cho tình hình chiến sự, không có lòng dạ nào đi thăm dò bảo vật, thời gian của chúng ta vẫn còn nhiều, đi theo ta...

Dứt lời, Đông Dương Bá vung ống tay áo lên, nước trong hồ nhỏ đột nhiên tách ra hai bên.dưới đáy hồ cất giấu một cái thềm đá bằng bạch ngọc xây xếp chồng lên nhau, cuối thềm đá là một thạch đàn* hình tròn nằm ở giữa đáy hồ.

*thạch đàn: bệ đá Lúc này đám người Tần Tang mới chú ý tới thì ra chỗ này có một cái lỗ khảm, ngọc ấn đặt vào vừa vặn, chặt chẽ, không một kẽ hở.

Trong nháy mắt, thạch đàn đột nhiên sáng ngời, cấm chế hiện ra.

- Thần Yên cô nương, xin mời.

Đông Dương Bá lấy thạch ấn ra, ra hiệu cho bọn họ đi lên.

Thần Yên nhíu mày nhìn thạch đàn:

- Từ nơi này thật có thể tới nơi mà sư phụ ta mất tích sao?

Đông Dương Bá cười:

- Cũng đã đi đến đây rồi, ta còn có thể lừa cô nương được sao? Lẽ nào Thần Yên cô nương đã quên năm đó lần đầu tiên ta gặp các ngươi rồi sao? Lúc đó tu vi của ta kém xa sư phụ cô nương, nhưng tốc độ lại không chậm hơn các ngươi, chính là nhờ vào công lao của con đường tắt này.

Thần Yên cũng không phủ nhận gật đầu, đi lên thạch đàn, lại hỏi:

- Nơi này không cần bày trận ẩn giấu sao?-

- Không cần.

Đông Dương Bá lắc đầu:

- Ta biết cô nương nóng lòng muốn cứu sư phụ, cẩn thận một chút cũng tốt nhưng cô nương cứ yên tâm, nơi này người ngoài không thể tiến vào, muốn mở ra cấm chế trên thạch đàn thì phải có miếng ngọc ấn trên tay ta. Mấy lão già kia là một đám xảo quyệt, bày trận trái lại sẽ bị bọn họ nhận ra.

Sáu người đứng ở giữa thạch đàn.

Đông Dương Bá giơ thạch ấn lên, thạch ấn dưới chân nguyên thúc dục kích hoạt cấm chế trên thạch đàn, từ trên mặt đất hiện lên ánh sáng trắng giống như một cái phễu, trực tiếp hút đám người Tần Tang vào trong lòng đất.

Sáu người biến mất tại chỗ, thạch đàn và hồ nước khôi phục lại hình dáng ban đầu.

Trước mắt Tần Tang lúc sáng lúc tối, sau khi định thần lại đã phát hiện bản thân hắn đang đứng ở bên trong một nơi tối tăm.

Đông Dương Bá dẫn đầu làm gương, đám người Tần Tang cũng không tự chủ được dẫn dắt đi theo xuống dưới, Thần Yên cô nương đi sau cùng.

Sau khi bước lên thạch đàn, Đông Dương Bá lấy ra một cái bạch ngọc ấn hình vuông rồi ấn nó lên giữa tâm thạch đàn.
Bình Luận (0)
Comment