Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 894 - Chương 894: Ác Quỷ Đạo

Chương 894: Ác Quỷ Đạo Chương 894: Ác Quỷ Đạo

Trong địa đạo lóe lên gợn sóng lam quang lóng lánh, lay động không ngừng.

Ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh đầu là hồ nước xanh âm u, tựa như một tấm màn nước, có thể đụng tay đến, hóa ra bọn họ đã đi xuống phía dưới hồ nhỏ, con đường này ở dưới đáy hồ.

-Đi!

Tiến vào địa đạo, Đông Dương Bá liền không còn kiêng kỵ nữa, mang theo bọn người Tần Tang, khai triển thân pháp lao về phía trước.

Con đường này rất dài, mặc dù quanh co khúc khuỷu, nhưng vô cùng thông suốt, không có cấm chế chặn đường, Đông Dương Bá cùng bọn họ lao vùn vụt trong một khắc, nhưng vẫn chưa đến được điểm cuối cùng.

Tần Tang tính toán phương hướng, nếu như dựa theo vị trí bên ngoài hồ nhỏ mà tính, bọn họ hiện tại đã xâm nhập vào lòng núi, nhưng nhìn ánh sáng lóng lánh kỳ dị trên vách tường, bên trong rõ ràng có tồn tại của cấm chế, chỉ sợ không phải đối phó với bên ngoài.

Không thì lấy tốc độ của Đông Dương Bá, thời gian một khắc là có thể lượn quanh Thiên Sơn không biết bao nhiêu vòng.

Đã đi gần một khắc, phía trước đột nhiên trống trải.

Đứng ở lối ra, Tần Tang bọn người không khỏi trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía trước.

Thần Yên hình như cũng hơi ngây người.

Trước mặt bọn hắn là một hành làng vô cùng rộng lớn, độ cao lên tới vài chục trượng, phía cuối là một vùng tăm tối. Trên hai vách tường của hành lang, cùng với mặt đất và mái vòm, giống như được bao phủ bởi một lớp men, vô cùng bóng loáng.

Điều khiến mọi người khiếp sợ là ở dưới những lớp men này thế mà lại vẽ những hình thù ác quỷ trông hung bạo không gì sánh được!

Hung hồn, đầu lâu, mắt trắng dã, đầu lưỡi đỏ choét, xương trắng chất đống, máu thịt tung toé. . .

Vô số hình thù ác quỷ được bày khắp cả cái hành lang, những hình ảnh ác quỷ mà con người có thể tưởng tượng ra đều có thể thấy ở chỗ này, không những thế còn rất sống động, dường như thực sự đang tồn tại.

Bọn chúng bị phong tỏa dưới lớp men, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra, ăn hồn phệ huyết!

Đây hiển nhiên là một ác quỷ đạo!

Nếu không phải đường hoàng tuyền trong truyền thuyết không có thật, bọn họ còn tưởng rằng bản thân đã đi tới địa ngục.

Sống lưng Tần Tang lạnh toát, thời điểm hắn vừa bước chân đến chỗ này liền có một loại ảo giác, dường như có vô số ánh mắt hung tàn đang nhìn chằm chằm hắn, ham muốn sức sống và máu thịt trên người hắn.

Loại cảm giác này bắt nguồn từ những ác quỷ kia, bọn chúng bị phong bế phía dưới lớp men, không hề động đậy nhưng ánh mắt chúng nó dường như thật sự đang nhìn hắn.

Thật ra không chỉ Tần Tang, Thu Mộ Bạch bọn họ cũng có cảm nhận tương tự.

Bị ánh mắt của vạn quỷ khóa chặt, toàn thân trở nên cứng đờ, Nguyên Thần cùng huyết dịch đều đông lại, không dám có dù chỉ là một cử động nhỏ nhất.

Đông Dương Bá chỉ về ác quỷ đạo đằng trước, nói với Thần Yên.

-Sở dĩ phí nhiều công phu như thế, dẫn năm người bọn đến mà không phải để cho đệ tử Kết Đan kỳ thao túng Ngũ Hành Thú Ấn cũng là bởi vì ác quỷ đạo này.

-Không biết đây là cấm chế đặc biệt hay là ác quỷ thật sự bị phong bế.

-Bước vào ác quỷ đạo, lập tức sẽ kinh động bọn chúng.

-Ác quỷ thức tỉnh, chúng ta sẽ bị vạn quỷ bao vây, nửa bước cũng khó đi, cần mở đường máu ra ngoài. Mặc dù thực lực bọn chúng không tính là vô cùng mạnh, nhưng số lượng rất nhiều. Mạnh như tu sĩ Nguyên Anh cũng chỉ có thể tự vệ, rất khó thừa lực mà bảo vệ những người khác.

-Có điều, ác quỷ đạo này có một điểm đặc biệt, đó là chỉ phản ứng với người có tu vi nhất định, hơn nữa không có cách nào có thể ngăn cản.

-Năm người bọn họ chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, thân thể còn chưa trải qua linh lực quán thể* khi kết đan, ngược lại có thể qua mắt những ác quỷ này, bình yên vô sự đi qua, Xa Ngọc Đào bọn họ thì không được.

*Linh lực quán thể: linh lực rót vào thân thể.

-Để bọn hắn đi trước, sau đó hai chúng ta xông vào.

Nghe vậy, mấy người Tần Tang đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ, thế gian còn có địa phương kỳ quái như này ư.

Sẽ không bị ác quỷ chém giết, tâm lý căng thẳng của bọn họ rốt cuộc cũng được buông lỏng, nhưng nghĩ tới phải đơn độc đi qua con đường này, vẫn cảm thấy vô cùng lo sợ bất an, sợ rằng nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ bị vạn quỷ cắn nuốt.

-Tổ sư, những ác quỷ này vẫn còn sống ư? Chẳng lẽ là do bị những tu sĩ săn quỷ thời thượng cổ phong ấn tại nơi này?

Thu Mộ Bạch ỷ vào sự coi trọng của Đông Dương Bá, mới dám can đảm mở miệng hỏi dò.

Đông Dương Bá lắc đầu nói:

-Cũng không phải là vật sống, nhảy ra cũng chỉ là Quỷ Ảnh. Về phần là do cấm chế tạo ra hay là quỷ thật, dấu vết đã bị mai một, rất khó nói rõ. Thôi được rồi, các ngươi đi qua đi, cứ dũng cảm đi về phía trước, không cần sợ hãi, bọn chúng còn chướng mắt thân thể các ngươi đó.

Bị ác quỷ coi thường.

Tâm tình bọn người Tần Tang cực kỳ phức tạp, lại không dám chống lại mệnh lệnh của Đông Dương Bá.

Năm người liếc nhau, lấy Thu Mộ Bạch làm trung tâm, tụ lại cùng một chỗ. Kế Khánh đi phía trước mở đường, thử thăm dò đạp vào hành lang, một chân vừa vặn giẫm lên trên một khuôn mặt quỷ.

Kế Khánh chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh vọt lên từ bàn chân, tiếp tục đi hai bước, thấy bên trong hành lang không có chút biến hóa nào, lúc này mới lớn mật đi về phía trước.

Nhanh chân hướng về phía trước, đi vào thật sâu trong ác quỷ đạo, đưa thân vào Địa Ngục.

Lúc này, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Đông Dương Bá và Thần Yên phía sau, lỡ như xuất hiện việc gì ngoài ý muốn thì không ai có thể cứu bọn họ. Trong lòng bọn họ run rẩy, cất bước chạy như điên.
Bình Luận (0)
Comment