Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 895 - Chương 895: Hắc Tháp

Chương 895: Hắc Tháp Chương 895: Hắc Tháp

-Rầm rầm rầm. . .

Giẫm trên lớp men, tiếng bước chân vang vọng khắp hành lang, giống như tiếng bùa đòi mạng đang đuổi theo bọn họ.

Cảm giác thời gian chưa bao giờ trôi qua chậm như vậy, hành lang dường như không có điểm cuối, phía trước vẫn là bóng đêm vô tận như cũ .

-Rốt cuộc cũng ra rồi!

Thu Mộ Bạch thở nhẹ một tiếng, rốt cuộc đã đi tới điểm cuối cùng.

Ác quỷ đạo thật là đáng sợ, người bình tĩnh như hắn cũng phải túa ra một thân mồ hôi lạnh.

Tần Tang thở phào nhẹ nhõm, trên thực tế người lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhất là hắn.

Mặc dù hắn chưa trải qua linh lực quán thể, nhưng bên trong túi Thi Khôi có một bộ Phi Thiên Dạ Xoa, hơn nữa còn đang lột xác, nhưng có thể so sánh với cao thủ Kết Đan kỳ chân chính.

Tần Tang sợ khí tức của Phi Thiên Dạ Xoa sẽ kinh động ác quỷ, may mắn là không có việc gì, đoán chừng là do Phi Thiên Dạ Xoa cũng là tử vật, sức sống trên thân yếu ớt.

Phía trước là cửa đá làm từ hai phiến cực lớn.

Thu Mộ Bạch tiến lên đẩy cửa đá, mọi người nối đuôi nhau đi vào, phát hiện sau cánh cửa là một đại điện, còn có đường đi vào. Bọn họ không dám đi loạn ở nơi này, thành thật trốn ở sau cửa đá, chờ đợi Đông Dương Bá và Thần Yên.

Ban đầu không có chút động tĩnh nào.

Bỗng nhiên, mặt đất đột ngột chấn động, cửa đá nặng nề cũng không thể ngăn cách tiếng quỷ rít gào.

Bên kia cửa đá, vạn quỷ hiện hình!

Bên tai tràn ngập tiếng quỷ kêu không dứt, tiếng khóc, tiếng cười, đủ loại, đều cực kỳ quỷ dị, cách một lớp cửa đá nhưng vẫn có thể ảnh hưởng tâm thần bọn họ.

Bốn người Thu Mộ Bạch sắc mặt hơi trắng, tâm tư lưu chuyển, bị tiếng quỷ kêu dao động, khó tự kiềm chế, vội vàng nhập định ổn định tâm thần.

Tần Tang tất nhiên không sợ những thứ này, nhưng cũng giả vờ như không chống đỡ nổi, xếp bằng ngồi dưới đất.

Tiếng kêu hỗn loạn vẫn tiếp tục vang lên, nhưng không nghe thấy động tĩnh của Đông Dương Bá và Thần Yên.

Cũng không lâu lắm, cửa đá đột nhiên 'Két' một tiếng, bị Đông Dương Bá đẩy ra. Cùng lúc đó, tiếng quỷ gào cũng im bặt, tất cả ác quỷ biến mất trong nháy mắt.

Đông Dương Bá và Thần Yên một trước một sau đi tới, khí tức hai người đều bất ổn, có thể thấy được xông qua ác quỷ đạo quả thực không dễ dàng, có điều bọn hắn đều không bị thương, ăn một viên linh đan, điều tức một chút liền khôi phục như lúc ban đầu.

-Bây giờ năm người các ngươi hãy phong bế ngũ giác lại, sau đó ngồi lên đám mây này.

Đông Dương Bá đứng lên, đột nhiên gọi ra một đám mây tím, nói với bọn người Tần Tang.

Bọn Tần Tang thấy vậy sững sờ, nhìn nhau, không dám làm trái mệnh lệnh của Đông Dương Bá, cũng không dám hỏi nhiều, đành nhảy lên mây tím, chủ động phong bế ngũ giác.

Toàn bộ thế giới chìm trong một màu tăm tối, không còn nhận biết bất cứ thứ gì ở bên ngoài.

Thần Yên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thản nhiên nói:

-Đông Dương đạo hữu thật là thận trọng, ngay cả đệ tử mình cũng không tin?

-Cũng không phải là không tin, chỉ là để phòng vạn nhất mà thôi.

Đông Dương Bá giơ tay điểm một cái, mây tím nâng năm người Tần Tang lên, bay ra sau lưng hắn.

-Cửa vào đường ngầm này luôn di chuyển không cố định ở Thiên Sơn, lần này ở đáy hồ, lần tiếp theo cũng có thể xuất hiện dưới một gốc cổ thụ nào đó, chỉ có lão phu biết rõ làm sao tìm được nó.

-Có điều, lối ra đường ngầm lại cố định không thay đổi.

-Lão phu cũng không muốn lần sau vừa ra khỏi đường ngầm liền bị người chặn lại cướp giết.

-Lão già Xích Phát đó đã ham muốn đường ngầm này từ rất lâu, tông chủ đời trước của Thuần Dương Tông cùng sư tôn ta lúc còn sống đã vì đường ngầm này và chìa khoá trong tay ta mà tranh giành gay gắt. May mắn đường ngầm này không chạm tới trung tâm, bớt đi phiền phức phá trận, nếu không thì tên tôn tử bất hiếu lão phu đây đã sớm không giữ được.

-Lão già kia vừa chính vừa tà, ngộ nhỡ bọn họ ra ngoài lỡ miệng nói ra, tiết lộ phong thanh, bị bắt tới Thuần Dương Động sưu hồn* cũng không có gì kỳ quái.

*Sưu hồn: Phương pháp tra tấn ép buộc phạm nhân nói ra toàn bộ sự thật.

-Cái gì cũng không biết, thế mới là tốt nhất.

Thần Yên nhàn nhạt nói:

-Đạo hữu nói như vậy, có phải đợi lát nữa khi ra khỏi đường ngầm ta cũng phải phong bế ngũ giác thì ngươi mới yên tâm?

Đông Dương Bá nghe vậy cười một tiếng, khẽ lắc đầu.

-Nếu như không biết cách đi ra ngoài, Thần Yên cô nương có thể yên tâm ư? Lão phu sao có thể ép buộc? Quý sư đồ không phải là tu sĩ của Tiểu Hàn Vực, hiện tại ở lại nơi này chỉ là ngoài ý muốn. Với thực lực và lai lịch của quý sư đồ, chờ sau khi Thần Yên cô nương cứu được sư phụ, Tiểu Hàn Vực hẳn là không còn gì để các ngươi lưu luyến. Thần Yên cô nương ở Thiếu Hoa Sơn, hai trăm năm qua, lão phu chưa từng ngược đãi ngươi, không những giúp ngươi thu thập tài nguyên tu hành, còn giúp ngươi tìm kiếm ân sư, ngươi có lý do gì bán đứng lão phu đây?

Thần Yên trầm ngâm một hồi, nói:

-Sau khi rời khỏi Tử Vi Cung, ta sẽ lấy tâm ma lập thệ, không tiết lộ cho bất kỳ kẻ nào về đường ngầm, kể cả sư phụ ta.

-Như vậy là tốt rồi!

Đông Dương Bá gật gật đầu, mang theo mây tím, lao về phía trước.

Thần Yên vội vàng đuổi theo.

Một đường đi thông suốt, không gặp cấm chế chặn đường hay phải chiến đấu gì, năm người ngồi an ổn trên mây tím, bị mang theo phi hành.

Bên trong đường ngầm sớm đã bị thanh lý không thừa một mảnh, ngay cả tạp vật cũng không còn.

Bảy lần ngoặt tám lần rẽ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bức tường xây từ gạch xanh, chặn toàn bộ con đường phía trước trong đường ngầm.

Đông Dương Bá nhìn Thần Yên một cái, nàng đánh ra vài ấn quyết, chui vào vách tường. Tiếp đó liền thấy vách tường loé nên gợn sóng nước mỏng, ánh sáng nhạt lấp lóe, gần như trong suốt, sau đó biến thành một bức tường nước.
Bình Luận (0)
Comment