Chương 896: Xương Trắng Lộ Ra Ở Nơi Hoang Dã
Chương 896: Xương Trắng Lộ Ra Ở Nơi Hoang Dã
Đằng sau tường nước là một tòa đại điện đổ nát, lúc này bên trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, không có một ai.
Thần Yên cùng Đông Dương Bá xuyên qua tường nước, vào trong đại điện, quay người xem xét, tường nước đã biến mất không thấy nữa, biến thành một bức tường gạch xanh, mặt tường loang lổ, lộ vẻ tang thương.
Tường gạch trông bình thường không có gì kỳ lạ, ai mà nghĩ tới nơi này còn ẩn chứa một cái ám đạo.
Ra khỏi đại điện.
Mây dày che lấp mặt trời, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy những vật gần đó.
Hiện tại bọn họ hình như đang ở trên đỉnh núi Thiên Sơn, xâm nhập vào tầng mây, nhưng xung quanh vô cùng yên lặng, trên không cũng không có dấu vết kỳ lạ nào.
Vô cùng bất đồng với Tử Vi Cung khác.
Phụ cận là những kiến trúc giống với toà đại điện mà bọn họ vừa đi ra, sắp xếp vô cùng chỉnh tề. Từng tòa cung điện cổ xưa san sát nối tiếp nhau, tại những nơi như này càng ít khả năng có người chú ý tới dị trạng trên vách tường.
Ẩn sâu trong tầng mây có một hình bóng lay động, trông vô cùng thần bí.
Đông Dương Bá và Thần Yên cũng không hiếu kỳ với nơi này, quan sát trong chốc lát liền xác định được mục tiêu rõ ràng, tiếp tục lao về phía trên.
Có những nơi bọn họ cũng không dám đi loạn, phải đi đường vòng.
Càng đi lên, quy mô cung điện càng cao, những hoạ tiết trang trí hoạ lệ mặc dù đều đã tàn lụi, nhưng kiến trúc vẫn còn, hiện ra khí thế rõ ràng.
-Đến rồi!
Đông Dương Bá giơ tay chỉ về phía trước.
Ẩn khuất trong tầng mây dày đặc, một đầm nước hiện ra trước tầm mắt, bên cạnh đầm nước vốn tồn tại một mái hiên, nhưng đã bị hủy hoại vô cùng nghiêm trọng, đá vụn vương vãi khắp nơi trên đất, trông vô cùng thê thảm.
Đối diện đầm nước đứng sừng sững một toà tháp nhỏ cao ngất.
Toà tháp này cao tới trăm trượng, toàn bộ được bao trùm bởi màu đen nhánh, xung quanh hình như có hắc khí toả ra, dường như có thể hút ánh mắt của người nhìn nó, trông cực kỳ quỷ dị.
Bốn góc Hắc Tháp có bốn chiếc dây sắt to lớn dị thường, từ đỉnh tháp kéo dài đến mặt đất, hình như là dùng để cố định Hắc Tháp. Tất cả bốn chiếc dây sắt đều loang lổ vết rỉ, trải qua năm tháng tôi luyện, phía trên khắc hoạ mấy phù văn xem không hiểu.
Xung quanh Hắc Tháp không có một toà cổ điện nào, chỉ có nó lẻ loi trơ trọi đứng sừng sững ở nơi này.
Nhìn thấy Hắc Tháp, hai con người của Thần Yên vốn yên lặng như giếng cổ, bây giờ lại hiện ra vẻ kích động tột độ.
Đông Dương Bá và Thần Yên lách mình bay qua đầm nước, hạ xuống trước cửa tháp.
Thần Yên một mình đi lên phía trước, đưa tay chậm rãi vuốt ve cánh cửa kia, cảm thụ được ý lạnh như băng từ trong truyền đến, tiếp đó liền ngẩng đầu lên, tầm mắt xuyên qua từng tầng từng tầng tháp cao, nhìn lên đỉnh tháp.
Đông Dương Bá nhìn động tác của Thần Yên, một lát sau mở miệng nói.
-Thần Yên cô nương, ngươi bây giờ đã biết cấm chế trên cánh cửa này có bao nhiêu lợi rồi chứ, lão phu không lừa ngươi phải không?
-Càng lên cao, cấm chế một tầng lại thêm một tầng.
-Sư phụ ngươi là dị số, bây giờ cộng cả Tiểu Hàn Vực và Thiên Hành Minh lại, cũng không có đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ có hắn có thực lực một mình trèo lên tháp.
-Cho dù chúng ta có ý đồ dùng Ngũ Hành Thú Ấn, cũng cần ít nhất hai tu sĩ Nguyên Anh mới có cơ hội mở ra cánh cửa kia. Cho nên, muốn đi vào cứu người, ngươi nhất định phải đột phá Nguyên Anh.
-Ngươi bây giờ chắc không còn trách ta lúc trước ép ngươi rồi nhỉ?
Vừa nói, Tầm mắt Đông Dương Bá dường như vô tình quét qua người Tần Tang, khóe miệng lộ ra nụ cười kỳ quái.
Tần Tang xếp bằng ở trên mây tím, ngũ giác của hắn không mở, tất cả những thứ này hắn đều không hề biết.
Thần Yên nghe ra hàm ý trong lời của Đông Dương Bá, đột nhiên xoay người, sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm hắn nói:
-Ai làm người nấy chịu! Là do tự ta lựa chọn, không có chuyện không vừa ý liền giận chó đánh mèo. Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?
-Thần Yên cô nương không trách ta là được, lão phu chỉ sợ Thần Yên cô nương không giải được khúc mắc, trở thành tâm ma, vậy là lỗi của lão phu. . . Là lão phu lỡ lời.
Đông Dương Bá cười ha hả, không nói thêm lời nào, trong nháy mắt đánh ra một đạo chân nguyên, đánh tan mây tím, đồng thời cưỡng ép giải khai ngũ giác bọn người Tần Tang.
Năm người Tần Tang ngã trên mặt đất, ngũ giác đã quay trở lại, lập tức ổn định thân thể, nhanh chóng nhìn xung quanh.
Cho dù là cổ điện bên trong sương mù, hay là toà Hắc Tháp trước mặt này, đều có sức hấp dẫn cực lớn.
Tần Tang cảm thấy rất tò mò, nhiều cung điện hoa lệ, Hắc Tháp thần bí như vậy thì xưa kia, nó được dùng để làm gì, và vì sao lại rơi vào hoàn cảnh bị diệt.
Khi tiến vào Tử Vi Cung, hắn chứng kiến rất nhiều nơi kỳ lạ, sức thừa nhận cũng cao lên không ít.
Thu Mộ Bạch đang chờ người thì bị cảnh vật xung quanh hấp dẫn ánh mắt, không thể rời mắt nổi với khung cảnh nơi đây, cảm giác vô cùng rung động.
- Chúng ta liên thủ trèo lên tháp, tốc độ nên nhanh một chút, tốt nhất là tới nơi trước khi bọn họ phá vỡ được Tiên Trận. Mặc dù đám lão gia hỏa kia đa phần đều bị hạch tâm hấp dẫn mà tới, nhưng khó mà bảo đảm có ai đi ngang qua không phát hiện ra hành tung của chúng ta.
Đông Dương Bá sử dụng pháp bảo bảo mệnh Kim Cương Trách của mình.
Thần Yên thì lấy ra một thanh kiếm, hình kiếm thon dài, vô cùng thanh tú, chuôi kiếm là một khối thủy tinh tinh khiết được điêu khắc thành Phượng Hoàng, xa hoa lộng lẫy.
Tay cầm phượng kiếm, tư thế hiên ngang.
"Vụt!"
Phượng Kiếm vung lên, một luồng kiếm khi xông ra, mà hình Phượng Hoàng phía đuôi kiếm còn phát ra một tiếng kêu khẽ.