Chương 897: Giải Phong Thú Hồn
Chương 897: Giải Phong Thú Hồn
Đường Dương Bá vừa hay gọi lên Kim Cương Trác, một mài ảnh bay lên đứng cùng Phượng Hoàng kiếm khí, đồng loạt đâm vào cửa.
"Làm!"
Sau một tiếng bén nhọn va chạm vào kim loại, Phượng Hoàng kiếm khí và luồng mài ảnh kia cùng biến mất, hào quang trên cửa tháp lóe lên, vô số phù văn kỳ lạ xuất hiện, tựa như ma ảnh.
Vẻ mặt Đông Dương Bá vô cùng nghiêm túc, thúc giục Kim Cương Trác, sau khi nó bắn ra hàng loạt mài ảnh thì Thần Yên cũng không cam chịu yếu thế.
Hai người họ phối hợp ăn ý.
Không bao lâu sau, phù văn trên cửa tháp vang lên hàng loạt tiếng nghiền nát, vừa trầm vừa vang vọng, cánh cửa chậm rãi mở ra.
"Tiến!"
Đông Dương Bá thu hồi Kim Cương Trác, khẽ quát lên một tiếng, đi đầu nhảy vào bên trong Hắc Tháp, những người khác vội vàng đuổi theo phía sau.
Trước khi tiến vào Hắc Tháp, đám người Tần Tang không ngờ rằng trong này không phải là một không gian thu hẹp, trái lại còn vô cùng rộng lớn, mắt không nhìn thấy ranh giới.
Trong không gian mờ ảo, những dãy núi chập chùng xuất hiện.
Nhưng nơi này tử khí âm u, không thấy nổi một màu xanh lá. Núi đá trơ trụi, có đường sông chảy qua, nhưng cũng khô cạn.
Còn kinh người hơn là ở trong không gian này, nơi nơi đều là xương trắng, phủ kín một khu, có thể thấy được những mảnh vỡ từ binh khí từ trong khu vực phủ đầy xương trắng.
Nơi này hình như đã từng là một chiến trường Tu La, phát sinh ra sự giết chóc tới đáng sợ!
Đám người Thu Mộ Bạch hoàn toàn bị dọa bởi hình ảnh trước mắt.
Một tháp nhỏ đen sì sì, lại chính là đất hiểm!
Xương trắng nát bấy, nhìn không ra là của nhân loại hay là yêu loại. Lưỡi dao của đám binh lính đã rỉ sét vô cùng, mất hết uy lực.
Tin tức tốt là nơi đây vô cùng yên tĩnh, không thấy có thứ gì đáng sợ xuất hiện.
Nếu như thứ tàn sát tất cả sinh linh năm xưa còn tồn tại thì tất cả mọi người đặt chân tới nơi này đều chết không có chỗ chôn.
Bọn họ xuất hiện trên một ngọn núi, sau lưng là vách núi, có một cánh cửa hư ảo khảm giữa vách núi đó, thoắt ẩn thoắt hiện.
Sau khi đi vào trong, Đông Dương Bá và Thần Yên hình như không còn thấy được xương trắng khắp nơi nữa, họ không dừng chân bay sâu vào trong không gian, trèo đèo lội suối, sau đó tìm được một tảng đá đen sì.
Liên thủ đánh một hồi, trên tảng đá bắt đầu hiện ra cấm chế. Đánh vỡ cấm chế xong, một cánh cửa giống như đúc cánh cửa khảm trên vách núi xuất hiện.
Một cánh cửa, hình như đại biểu cho một tầng bên trong Hắc Tháp.
Không biết Hắc Tháp này có tổng cộng bao nhiêu tầng.
Tần Tang và đám người Thu Mộ Bạch yên lặng đi theo phía sau, nhìn Đông Dương Bá và Thần Yên phá vỡ từng cánh cửa, đi lên từng tầng một, mỗi tầng đều là một không gian rộng lớn như nhau.
Nhưng cảnh sắc trong các không gian lại không giống nhau, điểm giống duy nhất là xương trắng khắp chốn, nơi đâu cũng từng phát sinh một màn giết chóc.
Đám người Tần Tang đã nhìn tới chết lặng, thầm tính không biết đã có bao nhiêu sinh linh chôn xác ở nơi này.
Càng đi lên cao, cửa qua ải càng được giấu kín, cấm chế bên trên cũng càng mạnh hơn.
Tốc độ phá giải cấm chế của Đông Dương Bá và Thần Yên rõ ràng đã chậm lại, về sau, khi phá một cánh cửa họ còn phải sử dụng Linh Đan, nghỉ ngơi một chốc rồi mới tiếp tục.
Nhưng từ đầu tới cuối đều không cho đám người Tần Tang ra tay.
- Tầng thứ bảy!
Lại thêm một cánh cửa nữa được mở ra.
Lần này vô cùng khó khăn, Đông Dương Bá và Thần Yên gần như dốc hết tất cả vốn liếng, cuối cùng cũng phá giải được cấm chế trên cửa.
Tần Tang theo sau, tiến vào một không gian mới, thầm tỉnh nhẩm số tầng. Tính cả cánh cửa ban đầu thì giờ bọn họ đã mở được cửa thứ bảy, cũng chính là tầng thứ bảy tại Hắc Tháp.
Lại là một mảnh xương trắng mênh mông bát ngát.
Tần Tang đờ đỡ nhìn cảnh sắc xung quanh, bầu không khí vô cùng quỷ dị, ai cũng không có tâm tình nói chuyện.
Vẻ nhẹ nhõm trên mặt đám Thu Mộ Bạch đã biến mất không thấy, mỗi người dường như đều có suy nghĩ riêng, cảm nhận được điều gì đó.
Bọn họ đều là những người có cảnh giới nổi bật trong sư môn, tương lai tiền đồ sáng lạn nên hầu như ai cũng tự kiêu, nhưng khi nhìn thấy vô số xương trắng bên trong một tòa tháp nhỏ, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng.
Chút tu vi ít ỏi này của họ so với đống xương trắng mạnh bao nhiêu, e rằng kém xa tít tắp, thế thì dựa họ dựa vào đâu mà tỏ ra tự đắc?
Sau khi Đông Dương Bá và Thần Yên khôi phục xong liền tiếp tục đi về phía trước.
Chạy như bay một hồi lâu, cuối cùng cũng đi tới trước một đống hài cốt.
Đẩy đống xương trắng làm lộ ra một huyệt động, cửa của tầng này được giấu trong huyệt động dưới lòng đất, không biết vì sao họ lại tìm ra được.
Trong huyệt động cũng phủ kín xương trắng, khi dẫm lên nghe thấy tiếng vỡ ròn rụm truyền ra. Khi đi tới cuối huyệt động còn nhìn thấy mặt tường đất. Đông Dương Bá xoay người nhìn năm người Tần Tang, ra lệnh:
- Bây giờ các ngươi sử dụng Ngũ Hành Thú Ấn, thúc giục Thú Hồn, giúp chúng ta phá cấm!
Đã tới đỉnh tháp rồi sao.
Tần Tang thầm nghĩ trong lòng, sau đó dạ một tiếng, thần thức tập trung vào Thú Ấn bên trong cơ thể, rồi triệu hoán ra ngoài.
Không gian địa huyệt không quá lớn, năm người bọn họ đứng trước tường đất gần như đã chiếm hết không gian đứng. Đông Dương Bá và Thần Yên lui sang hai bên, cũng sử dụng pháp bảo của bản thân để phá cấm.
Ngũ Hành Thú Ấn, dùng năm phương vị để sắp hàng.
Kế Khánh nắm giữ Câu Trần Thú đứng ở bên trong, nhưng người đứng trọng tâm bên trong trận hình lại là Thu Mộ Bạch.
- Bày trận!
Năm người đứng vững, giơ cao Thú Ấn của bản thân lên.
Khi Thu Mộ Bạch ra lệnh, mọi người rối rít dùng tâm thần ghìm vào sâu trong Thú Ấm, giải phong Thú Hồn bên trong Thú Ấn.