Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 898 - Chương 898: Hủy Giao Kèo

Chương 898: Hủy Giao Kèo Chương 898: Hủy Giao Kèo

"Grào!"

Chốc lát, trong huyệt động chật hẹp vang vọng tiếng gào mạnh mẽ như tiếng gầm của thú.

Xương trắng trên mặt đất điên cuồng rung động.

"Grào Grào..."

Tiếng gầm ngày càng nahnh hơn, năm viên Thú Ấn đồng loạt phát ra hào quang chói mắt.

Một bóng dáng ảo bò ra từ trong Huyền Vũ Thú Ấn trên tay Tần Tang, chân tay tráng kiện, mai rùa vừa dầy vừa nặng, răng năng bén nhọn, không khác mấy so với Huyền Vũ thực sự.

Những Thú Hồn khác cũng giống vậy, mặc dù đều do người luyện chế thành, nhưng nó vô cùng sống động.

Đám Thú Hồn vô cùng hung hãn, bộ dáng sẵn sàng lao vào cắn lại kỳ chủ, nhưng chúng vẫn luôn bị áp chế sát sao.

- Lấy ta cầm đầu, Ngũ Hành hợp nhất!

Sau khi đám Thú Hồn ổn định, Thu Mộ Bạch gầm lên một tiếng, bọn Tần Tang vội vàng thúc giục Thú Hồn lướt về phía Bạch Hổ của Thu Mộ Bạch.

Chỉ thấy từng đạo hư ảnh chui vào Bạch Hổ Thú Hồn.

Ngũ Hành Thú Hồn hợp nhất, hình thù kỳ dị, không thể nhìn ra được rốt cuộc đó là con gì.

Dường như Thu Mộ Bạch đang phải nhận áp lực vô cùng lớn, vẻ mặt tái nhợt, Thú Ấn trong tay vỡ vụn đầu tiên, sau đó Thú Ấn của những người khác cũng dồn dập vỡ theo.

- Đi!

Thu Mộ Bạch dùng chút sức mạnh cuối cùng của mình đánh mạnh Thú Hồn vào bức tường đất!

Tần Tang không xem hiểu cấm chế trên cửa, nhưng thông qua Thú Hồn, hắn có thể mơ hồ cảm giác được cấm chế trên cửa đang phát sinh biến hóa.

Hình như loại Thú Hồn này được luyện chế để chuyên môn phá giải cấm chế trên cửa Hắc Tháp, đúng bệnh bốc thuốc, vừa không khiến bức tường sụp đổ hoàn toàn, lại đủ để gây chấn động.

Thú Hồn gào thét làm đảo loạn cấm chế.

Đột nhiên có vô số hắc khí tuôn ra từ trên bức tường đất, tựa như một sợi dây xích mảnh dài đang dùng mọi cách để cuốn quanh.

Khi hắc khí xuất hiện, Đông Dương Bá và Thần Yên ra tay, Kim Cương Trác và Phượng Hoàng bảo kiếm đồng loạt phối hợp chặt đứt từng tầng xiềng xích bằng hắc khí, chậm rãi nhìn thấy cánh cửa bị hắc khí bao trùm.

Hai vị Nguyên Anh hợp lực phá cấm cũng vô cùng quá sức.

Tiếng gầm gừ của Thú Hồn ngày càng yếu ớt, mỗi lần chặt đứt một sợi hắc khí đều phải hao tổn vô số tinh lực.

Cuối cùng, sợi hắc khí cuối cùng cũng bị chặt đứt, cánh cửa hoàn toàn bại lộ trước mặt mọi người.

Cảnh sắc phía sau cánh cửa khiến mọi người không thể ngờ tới.

Không phải là khu vực rộng lớn giống như bảy tầng bên dưới.

Ở nơi này, mặt đất vô cùng vuông vắn, gạch phủ lên trên, dường như đây mới thực sự là bên trong của Hắc Tháp.

Xung quanh bao trùm bởi màn sương mù màu đen nhàn nhạt, giống với ổ khóa trên cửa, không chỉ có tác dụng che giấu mắt nhìn mà ngay cả Thần Thức cũng không thể xâm nhập quá sâu.

- Các ngươi ở đây chờ đi.

Đông Dương Bá để lại một câu rồi cùng Thần Yên đi sâu vào trong luồng hắc khí.

Hiện tại trạng thái của Thu Mộ Bạch vô cùng kém, tiềm năng bị tiêu hao rất nhiều, hơi thở yếu ớt được người khác đỡ ngồi xuống đất khôi phục trạng thái. Bọn Tần Tang thì tốt hơn một chút. Họ bảo hộ Thu Mộ Bạch ở giữa, không ai dám đi loạn khắp nơi.

Hắc Tháp là nơi nguy hiểm, bảy tầng bên dưới đã phủ đầy xương trắng rồi, ai biết được tầng này có thứ gì, bọn họ rất sợ nơi này chứa vật gì nguy hiểm khác.

Hai người đi vào sâu trong hắc khí, đi được một lúc, một cánh cửa cổ làm bằng đồng thau chắn trước mặt bọn họ.

Thanh Đồng Cổ Môn đóng chặt, phát ra hơi thở cổ xưa.

Đông Dương Bá mong chờ nhìn Thần Yên, hỏi:

- Thần Yên cô nương có cảm ứng được gì không?

Giọng của ông ta rất nhỏ, chỉ sợ sẽ làm đứt mạch suy nghĩ của Thần Yên.

Thần Yên ngưng mắt nhìn Thanh Đồng Cổ Môn hồi lâu, đột nhiên dùng Phượng Hoàng bảo kiếm rạch đứt cổ tay, máu tươi bắn tung tóe lên Thanh Đồng Cổ Môn.

Số máu đó không chảy xuống, mà lại nhúc nhích bên trên cánh cửa, tựa như sống lại, giống như một con Huyết trùng.

Thần Yên vận chuyển bí pháp bức ra nhiều máu hơn, lúc này, trên Thanh Đồng Cổ Môn đã xuất hiện một huyết trận cực lớn.

Huyết trận liên kết thành một khối, phát ra huyết quan lấp lánh yêu dị.

Sau đó, trong cánh cửa xuất hiện vầng sáng màu máu, dung hợp với huyết trận.

Thấy cảnh này, hai mắt Thần Yên và Đông Dương Bá sáng lên.

- Tôn sư quả là bản lĩnh!

Đông Dương Bá lập tức mở miệng khen:

- Không hổ là đại tu sĩ đứng đầu một thế lực, Tiểu Hàn Vực không có ai đủ thực lực mở ra Thanh Đồng Cổ Môn, cuối cùng lại bị ngài ấy dùng sức một người mở ra. Để lại hậu chiêu, cho dù trải qua hai trăm năm vẫn còn tác dụng! Lão phu vốn chỉ nửa tin nửa ngờ...

Huyết quang bộc phát sáng rực, nhuộm hắc khí bao xung quanh thành màu huyết hồng.

Khi màu huyết hồng trở nên nồng đậm hơn, Thanh Đồng Cổ Môn chấn động một cái, chậm rãi mở ra.

"Cọt kẹt..t..tttt..."

Cửa lớn ma sát trên mặt đất làm phát ra âm thanh cực kì chói tai.

Âm thanh quanh quẩn khắp không gian, ngay cả đám người Tần Tang đang canh giữ ở cửa vào cũng nghe vô cùng rõ ràng.

Nghe thây thanh âm, không hiểu sao trong lòng Tần Tang lại dâng lên cảm giác khác thường, cảm giác đó chỉ lóe lên một cái rồi lại biến mất.

Có lẽ là do nói này quá quỷ dị, không biết trước được điều gì nên khó mà an tâm được.

Nhìn những người khác một lượt, ai cũng không quan tâm tới chuyện gì, chỉ mong có thể ra khỏi nơi này nhanh một chút.

Thanh Đồng Cổ Môn ở phía trước, hai người ngưng thần quan sát một lúc, thấy sau cửa không phát sinh chuyện gì dị thường liền vội vã đi vào.

Phía sau cánh cửa chính là một khu đại điện bằng đồng thau, tất cả liên kết lại thành một khối.

Trên điện thờ loang lổ rỉ xanh, khu đại điện đã trải qua tang thương nhưng lại không thể địch lại năm tháng.

Đại điện trống trải, chính giữa là một tế đàn to lớn, trên tế đài là một cái lồng sáng, bây giờ vẫn còn tác dụng!
Bình Luận (0)
Comment