Chương 899: Ma Môn Cấm Thuật
Chương 899: Ma Môn Cấm Thuật
Kinh người chính là bên trong đại điện tràn ngập tơ máu, dường như có vô số mạng nhện làm từ tơ máu đang bao trùm xunh quanh Thanh Đồng đại điện.
Ngay cả tế đàn cao ngất ở chính giữa cũng vậy, bên trên lồng sáng cũng gắn đầy tơ máu.
Khi tiến vào đại điện, ánh mắt của Thần Yên đã bị lồng sáng và tế đàn hấp dẫn, nàng ta vô thức đi về phía tế đàn.
Chính giữa tế đàn có một cái động lớn bằng hắc khí, sâu không thấy đáy.
Hắc khí giống ma khí, đều có thể cắn nuốt tâm thần của con người, đây chính là Ma Động!
Lồng sáng vừa hay bao trùm lên bên trong Ma Động, bao bọc hắc khi lại bên trong.
Thần Yên cúi đầu, ngưng mắt nhìn chăm chú Ma Động, ánh mắt vô cùng phức tạp, sự kích động trộn lẫn với lo nghĩ.
Nàng ta nhẹ nhàng nâng tay phải lên, tơ máu bên trong Thanh Đồng đại điện tựa như bị tác động, dồn dập lui bước, đồng thời tụ lại trong lòng bàn tay của Thần Yên.
Đồng tơ máu tụ lại thành một giọt máu trong lòng bàn tay của nàng ta.
Tơ máu càng nhiều thì giọt máu càng thêm lấp lánh và trong suốt, chậm rãi trở thành một viên trân châu huyết sắc!
Cuối cùng toàn bộ tơ máu đều rút đi, hòa tan những tơ máu tiến vào bên trong.
Thần Yên cầm Huyết Châu trên tay, vừa định đánh mạnh vào lồng sáng.
Không ngờ, Đông Dương Bá luôn im lặng đứng ngoài quan sát Thần Yên đột nhiên lách mình lên ngăn cản Thần Yên, dưới ánh mắt phẫn nộ của Thần Yên, chỉ vào Huyết Châu rồi nói:
- Thần Yên cô nương, trước khi cứu sư tôn của ngươi thì có thể cho ta mượn vật này dùng để lấy một thứ, có được không?
- Đông Dương Bá, ngươi muốn hủy giao kèo sao?
Thần Yên giận dữ, Đông Dương Bá lại dám ôm ấp tâm tư, ẩn nhẫn tới tận lúc này, vào thời điểm mấu chốt lại dám làm loạn.
Đông Dương Bá lắc đầu, nói:
- Không phải hủy giao kèo, chỉ thay đổi một chút quá trình mà thôi, ngươi giúp ta đoạt bảo trước rồi đi cứu sư phụ của ngươi. Mặc dù sẽ khiến Huyết Châu tiêu hao một phần sức mạnh, nhưng ta đảm bảo, chỉ cần lấy được thứ kia thì cứu sư phụ ngươi dễ như trở bàn tay!
Nói xong, Đông Dương Bá thở dài:
- Trước kia sư phụ ngươi kịp thời đưa ngươi ra ngoài nên ngươi chưa thấy được chỗ kinh khủng của Ma Động, cho dù sư phụ ngươi có sống sót thì chưa chắc vẫn còn tốt. Sau khi mở lồng sáng phát sinh chuyện gì thì chúng ta khó mà khống chế được. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, lão phu không muốn bị Ma Động ép chết, lúc ấy sẽ thành dã tràng xe cát biển Đông..."
- Loại tiểu nhân hèn hạ như ngươi nói vậy cho rằng ta sẽ tin sao.
Thần Yên lửa giận ngút trời, răng ngà cắn chặt, kiếm chỉ thẳng vào Đông Dương Bá.
- Muốn cướp Huyết Châu thì trừ khi ngươi giết ta trước!
Đông Dương Bá tỏ ra bất đắc dĩ, lắc đầu nói:
- Ta biết sư phụ ngươi có để lại cho ngươi bảo vật phòng thân, mặc dù mới vừa đột phá Nguyên Anh không lâu nhưng thực lực lại không giống những Nguyên Anh mới đột phá bình thường khác. Hơn nữa giữa lão phu và sư phụ của ngươi bị huyết khế hạn chế, không thể khiến ngươi tổn thương tính mạng được. Nhưng...
Đông Dương Bá đang nói thì hơi ngừng lại, trên mặt xuất hiện vẻ giễu cợt. Đột nhiên phất tay đánh ra bên ngoài Đồng Thanh điện, Kim Cương Trác vèo một cái bay ra ngoài.
Thấy hành động khó hiểu của Đông Dương Bá, trong lòng Thần Yên dâng lên cảm giác bất thường.
Bên ngoài Thanh Đồng điện.
Tần Tang đang tĩnh tọa đột nhiên bị Kim Cương Trác phủ lấy, thân thể căng chắc, sau đó bị phong tỏa toàn thân, không thể giãy giụa rồi bị kéo vào trong hắc ám.
"Vèo!"
Mọi chuyện xảy ra không hề được báo hiệu trước.
Đám người Mục Nhất Phong trơ mắt nhìn Tần Tang biến mất trong luồng hắc khí, cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Vừa đứng lên đã nghe thấy truyền âm mà Đông Dương Bá để lại cho bọn họ.
Họ liếc mắt nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy nghi ngờ không thôi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cuối cùng, người mở mịt và kinh hãi nhất lại là Tần tang.
Hắn đã nhận ra, thức trói chặt mình lại chính là pháp bảo bản mệnh Kim Cương Trác của Đông Dương Bá.
Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì, vì sao tổ sư nhà mình lại ra tay với hắn?
Bên trong Thanh Đồng đại điện.
Kim Cương Trác giam cầm Tần Tang, kéo hắn bay vào trong đại điện, lơ lửng bên cạnh hai người.
Dường như Đông Dương Bá chưa yên tâm hoàn toàn, cuối cùng dùng tay lấy ra linh phù kỳ quái đánh vào trong cơ thể của Tần Tang.
Lúc này, Tần Tang không chỉ bị giam cầm toàn thân mà ngay cả Nguyên Thần, kinh mạch và khí hải cũng đều bị linh phù phong tỏa lại, sức mạnh toàn thân không tài nào vận dụng.
Bấy giờ, Tần Tang đã thấy hai người họ đang giằng co bên trong đại điện.
Ước hẹn tầm bảo cuối cùng trở mặt, trong Tu Tiên Giới đây chẳng phải chuyện hiếm lạ gì.
Nhưng vì sao lại liên lụy tới hắn, mà người ra tay với hắn lại chính là Đông Dương Bá?
Tần Tang vừa sợ vừa giận.
Chỉ thấy Đông Dương Bá bùi ngùi nói:
- Thần Yên cô nương, lão phu đã chuẩn bị nhiều năm mới có thể thuận lý thành chương mang tiểu tử này tới đây phát huy tác dụng cuối cùng. Ngươi có biết trong đó lão phu đã phí hoài biết bao nhiêu tâm tư không?
Long trời lở đất!
Nghe thấy những lời này của Đông Dương Bá, Tần Tang chấn động mạnh, khó tin nhìn ông ta.
Đông Dương Bá đắc ý nói lên sắp xếp của mình, sau đó còn giải thích thêm vài câu.
- Thiên phú của tên tiểu tử này vô cùng thê thảm, để hắn sống tới bây giờ cũng không dễ dàng gì!
- Do sợ ngươi phát hiện ra sự khác thường nên lão phu mới không dám tự tiếp xúc với hắn, cũng không để đám Xa Ngọc Đào phá hư quy củ, thu hắn là đồ đệ.
- Lúc đó ta không nghĩ tới hắn lại khiến ngươi chịu ảnh hưởng lớn tới vậy, chỉ rảnh rỗi lưu lại một nét bút, cố hết sức làm theo thiên mệnh.