Chương 900: Đột Phá
Chương 900: Đột Phá
- Sắp xếp đệ tử ngang hàng ở bên cạnh hắn, kết giao tình, hơi nâng đỡ một chút để hắn có thể sống lâu thêm một thời gian mà không chết yểu giữa đường.
- Không ngờ số phận của tên tiểu tử này cũng không quá tệ, vậy mà lại tìm được chút thành tựu.
- Sau đó lão đạo phát hiện ra bí mật của ngươi, nét bút để lại này cuối cùng cũng có chỗ dùng tới, chỉ cần sắp xếp một người dẫn dắt là được...
Là ai?
Trang Nghiêm? Ôn sư thúc? Mục Nhất Phong?
Kỳ Nguyên Thú!
Trong đầu Tần Tang dần xuất hiện những cái tên quen thuộc.
Lúc này, hắn như rơi vào hầm băng lạnh lẽo.
Nếu thực sự có người như Đông Dương Bá nói thì người đó chỉ có thể là Kỳ Nguyên Thú!
Nhớ lại chuyện ngày trước, lần đầu hắn tiến vào Cổ Tiên chiến trường, người mà hắn tiếp xúc đầu tiên chính là Kỳ Nguyên Thú.
Tuy rằng ban đầu Kỳ Nguyên Thú không đối đãi tốt gì với hắn, nhưng sau hai lần tiếp xúc, hai người họ nhanh chóng thân thiết hơn.
Qua nhiều năm, Kỳ Nguyên Thú một mực đóng giữ ở Huyền Lô Quan, nhiệm vụ sắp xếp cho hắn vô cùng đơn giản, chưa từng gặp nguy hiểm lớn gì.
Về sau Kỳ Nguyên Thú bị triệu hồi về sư môn...
Tần Tang chợt nhớ ra, linh vật phụ trợ Kết Đan của Kỳ Nguyên Thú là do Đông Dương Bá ban tặng!
Liệu đó có phải là ban thưởng do Kỳ Nguyên Thú làm việc hay không?
Sau khi Kỳ Nguyên Thú Kết Đan xong, Tần Tang quyết định tới Vô Nhai Cốc rèn luyện, Kỳ Nguyên Thú thấy hắn vô cùng kiên quyết, cuối cùng báo hết cọc ngầm của tông môn ở Ma Môn cho hắn biết, để nhỡ hắn gặp phải nguy hiểm có thể cầu viện.
Loại vinh dự này được mấy tu sĩ Trúc Cơ có thể nhận được?
Tần Tang còn tưởng rằng là do Kỳ Nguyên Thú Kết Đan xong, nắm được nhiều quyền hành mới có được, còn xúc động không thôi vì hành động của hắn ta.
Tuy lúc đó Tần Tang có hoài nghi tới việc bản thân có bao nhiêu giá trị mà đáng để Kỳ Nguyên Thú hao tài tốn của mời chào như thế, nhưng từ trước tới nay hắn chưa từng nghĩ tới phương diện này.
Ai mà ngờ được lại có Nguyên Anh đứng đằng sau bày mưu đặt kế?
Cùng với đó, những vị Kim Đan kia lờ đi hắn. Ngay cả khi hắn luyện thành Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, nhận được kiếm khí Lôi Âm thần thông mà cũng không có ai ép hỏi hắn vì sao lại làm được.
Chỉ có Tuyết Linh Liên và Diên Vĩ Hoa quá quý giá nên mới gây nên gợn sóng, nhưng khi biết hắn đã ăn vào cũng không có ai làm khó dễ hắn.
Bây giờ nghĩ lại, ngoài việc hắn chủ động ra ngoài trải nghiệm nguy hiểm, thoát khỏi bàn tay điều khiển phía sau của Kỳ Nguyên Thú ra thì toàn bộ lịch trình tu luyện của hắn, có thể nói đều nằm trong tầm mắt của Kỳ Nguyên Thú, vô cùng an ổn.
Ngoại trừ lúc tham gia đại chiến tại Loạn Đảo Thủy Vực.
Nhưng khi đó cũng có Xa Ngọc Đào ở Tinh Đảo tọa trấn!
Trong đại chiến, bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện nguy hiểm tới tính mạng.
Nhưng nếu có Xa Ngọc Đào trông nom, khiến hắn tránh đi nơi nguy hiểm nhất thì cho dù có gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì hắn vẫn có thể dùng kiếm khí Lôi Âm thoát thân.
Bởi vì cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, mà thời gian đó cũng là lúc mà hắn có được thu hoạch lớn nhất, nhanh chóng tu luyện lên Ngụy Đan cảnh có liên quan vô cùng mật thiết với trận đại chiến kia.
Tần Tang cười khổ, cuối cùng hắn cũng nghĩ thông.
Rõ ràng bản thân hắn chưa từng làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, nhưng tại sao lại có danh khí lớn như vậy.
Không phải vì hắn là người thiện chiến, có công lao hiển hách gì, mà là có người đứng sau lưng trợ giúp.
Mà mục đích của họ chính là phối hợp với Đông Dương Bá, giúp hắn nhận được một Ngũ Hành Thú Ấn, đưa hắn vào Tử Vi Cung mà không bị Thần Yên nghi ngờ.
Kỳ Nguyên Thú lấy danh nghĩa để hắn có thể tiến vào Cổ Tiên chiến trường sớm nhất mà đưa cho hắn lệnh bài của Huyền lô Quan, thúc giục hắn mau chóng tới Huyền Lô Quan.
Lúc đó, Kỳ Nguyên Thú còn khuyên hắn không nên một mực khổ tu, nên đi xem tình đời thế gian.
Có phải rất giống một câu nói... Cho ăn chút ngon ngọt?
Cuối cùng, khoảng thời gian đó hắn ta còn không muốn gặp mặt hắn, có phải là vì không còn mặt mũi nào để gặp hay chăng?
Ở Huyền Lô Quan, Đông Dương Bá đột nhiên triệu tập nhân thủ, chấp chưởng Thú Ấn.
Bởi vì hắn có danh tiếng từ trận đại chiến lần trước nên Xa Ngọc Đào trực tiếp cho hắn chấp chưởng một viên Thú Ấn mà không cần tham dự kiểm tra.
Lý do vô cùng đầy đủ, Thần Yên cũng không chút nghi ngờ.
Từ đầu tới cuối, tất cả mọi chuyện đều lướt qua trong đầu Tần Tang.
Đặt riêng lẻ từng chuyện ra thì không cảm giác được gì, nhưng sau khi chải vuốt toàn bộ mọi chuyện lại, Tần Tang đột nhiên trở nên đề phòng.
Tựa như luôn có một bàn tay vô hình.
Nhất là ở khoảng thời gian cuối, bàn tay vô hình đó từng bước dẫn hắn bước vào cái bẫy.
Chính hắn còn không phát hiện ra được gì chứ nói chi tới Thần Yên?
Ngoài Kỳ Nguyên Thú ra thì còn ai?
Tần Tang hoảng sợ, không lẽ Vân Du Tử cũng là người của Đông Dương Bá?
Hắn có thể chấp nhẫn những người khác, nhưng không thể chấp nhận người phản bội hắn là Vân Du Tử!
Giao tình giữa hắn và Vân Du Tử quá sâu, với hắn, Vân Du Tử vừa là thầy, lại vừa là bạn.
Giữa Tần Tang và Kỳ Nguyên Thú vẫn tồn tại bức ngăn cách.
Nhưng Vân Du Tử thì khác, đó là người mà hắn tôn kính và bội phục nhất. Nếu như ông ta cũng là người phản bội thì Tần Tang thực sự không thể nào tiếp thu nổi.
Huống hồ Vân Du Tử biết nhiều bí mật của hắn như vậy.
Nhớ lại một phen, Tần Tang hít một ngụm khí lạnh.
Vân Du Tử không thể là người của Đông Dương Bá được, nếu không ông ta cũng không cần khổ cực, tranh thủ từng cơ hội trong cửa hiểm để đột phá như vậy.