Chương 903: Pháp Bảo Bản Mệnh
Chương 903: Pháp Bảo Bản Mệnh
Huyết Uế Thần Quang thần thông chỉ có cơ hội sử dụng một lần bên trong Tử Vi Cung.
Tội Uyên tập kích, pháp bảo Lãnh Vân Thương bị tổn hại nghiêm trọng nên Tần Tang đã tiết kiệm luồng Huyết Uế Thần Quang này, vài lần chiến đấu phía sau, đối thủ của hắn không phải đại yêu thì cũng là cô hồn dã quỷ.
Huyết Uế Thần Quang luôn không có đất dụng võ, lúc này lại thành nhánh cỏ cứu mạng Tần Tang.
Lá cấm phù kia của Đông Dương Bá rất mạnh, cơ thể Tần Tang hoàn toàn bị phong bế lại, hắn đã ngầm thử vô số lần cũng không thể lay động được lực lượng cấm phù.
Nhưng hắn có Ngọc Phật che chở, cấm phù vô hiệu đối với hắn, hắn vẫn có thể sử dụng Ô Mộc Kiếm!
Kinh mạch và khí hải bị phong ấn, linh lực bị giam cầm, ngay cả Ngụy Đan cũng không cảm ứng được, nhưng Sát Phù của Ô Mộc Kiếm vốn là một loại đan điền khác, nó có thể tự hấp thu linh khí thiên địa, cung cấp cho Tần Tang tiêu hao nguồn linh lực khi ngự kiếm.
Mà thần thức của hắn cũng không bị hạn chế.
Thực ra Tần Tang vẫn luôn chờ đợi cơ hội.
Theo dự định ban đầu, Tần Tang vốn đang chờ Đông Dương Bá và Thần Yên đánh nhau, sau đó hắn thừa dịp đó mà thoát thân.
Nhưng khi Đông Dương Bá lấy Thạch Kiều Thiền ra, Tần Tang liền biết bản thân không thể chờ thêm nữa.
Đông Dương Bá coi hắn như con kiến hôi, Thần Yên lại là hy vọng duy nhất của hắn. Nếu Thần Yên lựa chọn Thạch Kiều Thiền, đạt thành hiệp nghị của ông ta thì hắn không thể thoát thân được nữa.
Tuyệt đối không thể để Thần Yên có thời gian suy xét được, hắn nhất định phải đánh cược.
Ngay thời điểm cuối cùng, Tần Tang đã nhìn Thần Yên một cái, hắn đang ngầm hỏi nàng ta, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
"Bá!"
Kim Cương Trác bị máu tươi bao phủ.
Huyết Uế Thần Quang thần thông bên trên Ô Mộc Kiếm không mạnh, không thể phế bỏ hoàn toàn Kim Cương Trác, những vẫn đủ để khiến nó ô uế, trong thời gian ngắn ngủi đã cản trở được sự khống chế của Đông Dương Bá đối với Kim Cương Trác.
Bị Huyết Uế Thần Quang đụng vào, quang mang xung quanh Kim Cương Trác lập tức tối lại.
Tần Tang cảm nhận được lực lượng cấm chế trên người hắn đang tản đi, ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua Thần Yên, ngự kiếm xông lên, không quay đầu lại mà phi thẳng ra ngoài Thanh Đồng đại điện.
Thần Yên bị ánh mắt của Tần Tang làm rung động, không kịp phản ứng.
Nàng ta không ngờ Tần Tang lại có biện pháp riêng để thoát khỏi khống chế của Đông Dương Bá, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc hắn có thể chạy thoát hoàn toàn, vận mệnh của hắn đã hoàn toàn gắn chặt với nàng ta.
Còn nàng ta nên lựa chọn thế nào?
Thời gian để Thần Yên suy xét vô cùng ngắn ngủi, nhưng nàng ta gần như không cần suy xét thêm, không chút do dự giơ Phượng Hình bảo kiếm lên đâm mạnh về phía Đông Dương Bá.
Thanh Đồng đại điện, đại chiến đột nhiên bùng nổ!
Bên kia, Tần Tang xông ra khỏi đại điện, cảm nhận được thế cục sau lưng biến hóa thì như trút được gánh nặng, Thần Yên đã không khiến hắn thất vọng.
Cùng lúc đó, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một tấm địa đồ, có lẽ là Thần Yên để lại để dẫn dắt cho hắn, làm cách nào thông qua đường hầm thoát đi như cũ.
Tần Tang nắm chặt tay, rời khỏi nơi này thế nào là điều mà hắn lo lắng nhất, nhưng Thần Yên đã giúp hắn giải quyết rồi.
Dù biết hành động lần này của Thần Yên cũng vì chính bản thân của nàng, nàng ta không muốn bị Đông Dương Bá áp chế thành bị động, nhưng Tần Tang vẫn thầm nói cảm ơn với nàng ta.
"Vèo!"
Tần Tang sử dụng Kiếm Khí Lôi Âm, dùng hết sức bay về phía lối ra.
Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, vô số hắc khí bay ngược ra sau, mắt thấy sắp tới lối ra thì từ bên trong Thanh Đồng đại điện đột nhiên truyền tới tiếng hét tràn đầy giận dữ của Đông Dương Bá:
- Giết hắn! Chém hắn thành nghìn mảnh cho ta!
Cùng lúc đó, Tần Tang mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của đám Mục Nhất Phong.
Mục Nhất Phong, Kế Khánh và Dư Vạn Sâm đều đứng bên ngoài, vẻ mặt giật mình nhìn về hướng này, chỉ có Thu Mộ Bạch vì tiêu hao sức lực quá nhiều, khó mà khôi phục được nên khí tức vô cùng suy yếu.
Lòng Tần Tang vô cùng căng thẳng, dù Đông Dương Bá đang trong đjai chiến cũng không quên phải giết chết hắn, ra lệnh cho đám Mục Nhất Phong ra tay!
Trước có sói, sau có hổ.
Tần Tang cắn răng, vẫn phi tiếp về phía trước.
Bốn người họ đối mặt với nhau, vừa nghe được mệnh lệnh của Đông Dương Bá, nhìn nhau một cái.
Người ra tay đầu tiên với Tần Tang là Mục Nhất Phong!
Đông Dương Bá vừa ra lệnh, ánh mắt Mục Nhất Phong ngưng tụ lại, không chút do dự gọi Cửu Hỏa Thần Phong ra, Thần Phong đi đầu bay về phía Tần Tang.
Tần Tang lạnh thấu tâm can.
Ở Thiếu Hoa Sơn, sư huynh đệ có quan hệ tốt nhất với hắn là Mục Nhất Phong, thậm chí, hắn còn từng cứu Mục Nhất Phong một mạng.
Mà bây giờ, Mục Nhất Phong lại không hề do dự ra tay với hắn.
Sau đó, ánh mắt của hai hảo hữu giao hội, vừa thấy ánh mắt của Mục Nhất Phong, Tần Tang hơi giật mình.
Sau một khắc, khi Ô Mộc Kiếm và Cửu Hỏa Thần Phong va chạm lại với nhau, Cửu Hỏa Thần Phong đột nhiên đứt thành từng khúc!
- Pháp bảo!
Mục Nhất Phong hoảng sợ gào to, Thần Phong vỡ vụn, trung môn mở rộng ra.
Tần Tang chợt hiểu.
Cửu Hỏa Thần Phong của Mục Nhất Phong đã bị hắn ta giữ bên người trăm năm để rèn luyện, từ lâu không còn là pháp bảo mà các pháp khí các có thể so sánh, dù Ô Mộc Kiếm có mạnh hơn cũng không thể đánh nát Cửu Hỏa Thần Phong chỉ bằng một chiêu được.
Dĩ nhiên, đáp án chính là Mục Nhất Phong đã ngẩm phế đi pháp khí mà hắn ta dựa dẫm nhất, rồi làm bộ trước mặt người khác là bị đánh tan.
Mục Nhất Phong còn coi trọng pháp khí này hơn cả chính bản thân hắn ta, sau khi Kết Đan xong còn định dùng nó làm pháp bảo bản mệnh, nhưng lúc này, pháp bảo lại bị chính ta hắn ta hủy.