Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 904 - Chương 904: Xót Của

Chương 904: Xót Của Chương 904: Xót Của

Thời gian dường như dừng lại trong khoảnh khắc đó.

Tần Tang và Mục Nhất Phong chỉ có thể dùng ánh mắt để giao lưu, ánh mắt của hắn ta tựa như đang thúc giục hắn, cũng như tiễn biệt, và còn có cả chúc mừng.

Ô Mộc Kiếm sắp đâm vào lồng ngực Mục Nhất Phong, Tần Tang cán chặt răng, nhưng vẫn không nương tay, vì hắn biết rõ, hắn ra tay càng tàn nhẫn bao nhiêu thì cơ hội sống của Mục Nhất Phong càng cao bấy nhiêu!

Không thể phụ lòng Mục Nhất Phong được!

"Phục!"

Ô Mộc Kiếm đâm xuyên qua lồng ngực trái của Mục Nhất Phong, làm tổn thương tới trái tim của hắn ta, nhưng ngay thời khắc cuối cùng, Tần Tang khiến mũi kiếm hơi chếch đi một chút, không thực sự trí mạng.

Mục Nhất Phong tựa như khối vải rách ngã văng ra ngoài, vừa hay ngã lên người Kế Khánh.

Kế Khánh và Dư Vạn Sâm giật nảy, dĩ nhiên không phải Mục Nhất Phong phải là kẻ địch của Trần Tang, điều bọn khiến bọn hắn kinh nghi bất định chính là, khi Kế Khánh luống cuống tiếp lấy Mục Nhất Phong, phát hiện hắn ta vẫn chưa hoàn toàn ngừng thở thì vội vàng nhét vào miệng hắn ta một viên linh Đan.

Dư Vạn Sâm lưỡng lự một hồi, khi muốn ra tay với Tần Tang thì không còn kịp nữa.

Ô Mộc Kiếm nhẹ nhàng đánh bay pháp khí của Dư Vạn Sâm, Tần Tang tựa như mũi tên lao vùn vụt về phía lối ra, biến mất hoàn toàn trong tầm mắt của bọn họ. Chờ khi Dư Vạn Sâm và Kế Khánh đuổi theo phía sau thì phát hiện không thấy kiếm quang của Tần Tang đâu.

Bên trong không gian Hắc Tháp rộng mênh mông.

Tần Tang không dám dừng lại dù chỉ một khắc, hắn bay xuyên qua từng tầng một, cuối cùng cũng có thể xông ra ngoài.

Hắn chỉ có thể lựa chọn tin vào Thần Yên, sau khi phân biệt phương hướng xong liền chạy trốn một mạch.

Cổ điện, vách tường, căn cứ theo chỉ dẫn của Thần Yên, Tần Tang giải khai phong ấn trên vách tường, xông vào đường hầm, lại bay xuyên qua Ác Quỷ đạo đi về phía hồ nhỏ.

Nơi này chỉ được phép ra chứ không được phép vào, Tần Tang nhảy lên bên trên, phá tan màn chắn, phía trước xuất hiện một hồ nhỏ.

Bơi dưới mặt nước, đi ra khỏi mặt hồ, sau đó phi nhanh về phía Thiên Sơn.

Một đường không có truy binh, quả nhiên Đông Dương Bá đã bị Thần Yên vây hãm.

Chờ tới khi hoàn toàn thoát ra khỏi Thiên Sơn, thân hình Tần Tang hơi dừng lại, quay đầu nhìn ra phía sau, trạng thái rơi vào mịt mờ.

Trời đất bao la như vậy, hắn không biết nên đi đâu về đâu!

Ở Thiếu Hoa Sơn gần trăm năm ít hay nhiều cũng có cảm tình, nhưng giờ đây hắn mãi mãi không thể trở về đó được nữa.

Thậm chí, ngay cả Tiểu Hàn Vực cũng không thể quay lại.

Thần Yên có thể kéo chân được Đông Dương Bá, nhưng Tần Tang không tin Thần Yên có thể giết chết được ông ta. Dù sao Thần Yên mới chỉ đột phá Nguyên Anh không lâu, nếu thực sự có một trong hai người vẫn lạc thì người đó khả năng lớn chính là Thần Yên.

Cũng có khả năng khác là hai người họ thỏa hiệp với nhau, cùng ngưng chiến.

Sau đó, dù là Thần Yên hay là Đông Dương Bá, cả hai người họ đều sẽ dùng toàn lực tìm kiếm h ắn. Nếu Thần Yên dâng lên ý niệm tu luyện Thạch Kiều Thiền thì lại càng đáng sợ hơn.

Trước đó, hắn căn bản không có phương pháp náu thân.

Trong lòng có suy nghĩ này nên Tần Tang không dám dừng lại, ngự kiếm điên cuồng bay đi.

Đi tới trước Kiếm Ngân Sơn, Tần Tang muốn lên núi nhìn một cái.

Nếu Vân Du Tử xuất quan thì càng tốt, có thể hỏi ý kiến của ông ta, nhưng bây giờ trên núi vô cùng yên tĩnh, không thấy bóng dáng của Vân Du Tử đâu, chắc ông ta vẫn còn đang chữa thương.

Hắn không thể ở lại nơi này chờ được.

Tần Tang bay qua Kiếm Ngân Sơn, thậm chí không dám để lại tiêu ký cho Vân Du Tử, lo sợ sẽ làm liên lụy ông ta.

Cuối cùng, trước khi hắn lao vào vách đá phía trước đã mở cửa trên vách đã, tiến vào bên trong Kiếm Đường cổ điện. Bên trong có truyền tống trận cổ xưa, đây là cách thoát thân duy nhất mà Tần Tang có thể nghĩ tới.

Năm đó Thanh Trúc bị Nguyên Anh truy sát, ép phải đi xa, không ngờ bây giờ chính hắn lại gặp phải trường hợp tương tự như Thanh Trúc.

Tần Tang đứng trước truyền tống trận cổ xưa, vẻ mặt thay đổi liên tục.

Ở lại thì chắc chắn sẽ chết.

Nhưng khi đối mặt với khả năng nguy hiểm hơn, e là hắn còn có một con đường sống.

Không cần suy xét cũng biết nên lựa chọn thế nào.

Tần Tang lấy ra tám viên trung phẩm linh thạch, dùng chiêu cũ, phân biệt đánh vào tám góc trên truyền tống trận, nhìn thấy truyền tống trận cổ xưa phát ra quang mang mãnh liệt, Tần Tang nghiêng người nhìn về phía Tử Vi Cung và Tiểu Hàn Vực.

Vẻ mặt thay đổi không ngừng, ánh mắt tĩnh mịch.

Cuộc đời mấy cái trăm năm, cuối cùng đều vượt qua tại Tiểu Hàn Vực cả.

Bây giờ bản thân trở thành khách qua đường, quay đầu nhìn lại đã qua trăm năm!

"Đùng!"

Tiếng vỡ vụn thanh thúy đánh gãy suy nghĩ của Tần Tang, hắn quay đầu nhìn lại, linh thạch bên trên truyền tống trận cổ xưa đã có một viên phủ đầy vết nứt, linh lực sắp tiêu hao hết, mà truyền tống trận vẫn đang phát ra ánh sáng chói mắt nhưng lại không thấy mở ra, hình như còn thiếu thứ gì đó.

Vẻ mặt Tần Tang thay đổi, trong lòng tuyệt vọng, chẳng lẽ Thanh Trúc tiền bối đã phá hủy truyền tống trận cổ xưa rồi sao?

Lát sau, dường như đã nhớ ra được điều gì đó, Tần Tang vội vàng lấy một viên thượng phẩm linh thạch từ trong Thiên Quân Giới ra.

Mở phong ấn, chưa kịp trải nghiệm linh khí tinh thuần từ trong thượng phẩm linh thạch đã ném nó vào thay thế viên linh thạch đã vỡ vụn kia, truyền tống trận cổ xưa quả nhiên đã phát sinh thay đổi.

Lúc này, không ngờ lại có một viên trung phẩm linh thạch nữa vỡ vụn, truyền tống trận cổ xưa lập tức dừng lại.

Khóe miệng Tần Tang co giật, vô cùng xót của lấy thêm một viên thượng phẩm linh thạch đè lên, trong lòng thầm cầu nguyện đừng có nhiều thêm nữa, trong tay hắn chỉ có bốn viên thượng phẩm linh thạch này mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment