Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 907 - Chương 907: Rồng Bơi Nước Cạn Bị Tôm Đùa Giỡn, Hổ Xuống Đồng Bằng Bị Chó Khinh!

Chương 907: Rồng Bơi Nước Cạn Bị Tôm Đùa Giỡn, Hổ Xuống Đồng Bằng Bị Chó Khinh! Chương 907: Rồng Bơi Nước Cạn Bị Tôm Đùa Giỡn, Hổ Xuống Đồng Bằng Bị Chó Khinh!

Đám thiếu nữ ngoài hàng rào hết châm chọc lại khiêu khích, còn dùng sức đâm vào hàng rào bên ngoài để xông vào xem nam nhân vừa được cứu kia.

Bên trong hàng rào, thiếu nữ mang vẻ mặt lo lắng vô cùng, miệng liên tục phát ra tiếng kêu a a, hình như muốn khuyên đám thiếu nữ kia đừng ồn ào, nhưng lại không nói nên lời.

Nàng bị câm điếc, người trong trại thường gọi nàng là Câm Cô.

Y phục trên người Câm Cô so ra kém rất nhiều so với đám thiếu nữ kia, y phục tràn đầy mảnh vải chấp vá nhưng rất sạch sẽ. Nàng luôn nghiêng mặt, trong ánh mắt mang theo sự tự ti và khiếp nhược.

Nhìn kỹ thì phát hiện, bên má trái của nàng có một vết bớt lớn, hoàn toàn phá hủy dung nhan của nàng.

Ngay khi Câm Cô đang vô cùng lo lắng thì trên đường núi xuất hiện ánh lửa, hóa ra có một vị trưởng lão đang cầm một chiếc đèn lồng trúc đi về phía này.

Lão nhân nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài thì to tiếng khiển trách:

- Đêm hôm còn ra ngoài chơi! Không nhanh cút về nhà đi!

Hình như đám thiếu nữ rất sợ lão nhân, không dám la lối nữa, vội vàng làm cái mặt quỷ với Câm Cô xong rồi chạy đi.

- Để ta thấy các ngươi bắt nạt Câm Cô nữa thì ta đánh gãy chân các ngươi!

Lão nhân cầm đèn lồng trong tay, to tiếng cảnh cáo đám thiếu nữ kia.

- Vu Y gia gia, ngài lại thiên vị Câm Cô...

Có một thiếu nữ nhỏ giọng nói.

Lão nhân ôm tức lắc đầu, đi tới trước hàng rào, cách hàng rào hỏi:

- Câm Cô, nam nhân kia đã tỉnh hay chưa? Có thể đi bộ chưa?

Câm Cô gật đầu, tay ra dấu.

Lão nhân nhìn, sau đó ừ một cái:

- Vậy thì tốt rồi, chờ khi nào thương thế của hắn tốt lên thì để cho đám Ba Sai thừa dịp tiết Vu Thần đưa hắn đi!

Vẻ mặt Câm Cô trở nên khẩn trương, lại ra dấu.

Lão nhân cắt lời Câm Cô, hừ lạnh.

- Câm Cơ, tâm tư của ngươi rất đơn thuần nên có vài đạo lý ngươi không thể hiểu được.

- Người kia bị chặt đứt một tay lại nói ngươi không được để người ngoại gặp hắn, giấu đầu lòi đuôi, chắc chắn có chuyện gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng! Đừng thấy bộ dáng thanh tú của hắn, nghe đôi ba câu êm tai đã bị lừa gạt, cho rằng đó là người tốt.

- Hắn chỉ đang lợi dụng lòng tốt của ngươi!

- Nếu không phải nha đầu ngươi quá ương bướng thì đừng nói là chữa cho hắn, e là ta đã ném hắn lại xuống sông từ lâu rồi. Không đi lúc tiết Vu Thần cũng được, chờ tới khi nào có thương đội tới thì để hắn đi cùng thương đội, tóm lại là không được ở trong trại tiếp.

- Để hắn ở lại tới bây giờ chúng ta đã quá tốt bụng rồi, đại trưởng lão cũng hỏi qua một lần, nói không cho hắn ở lại, nếu không sẽ dẫn tới tai họa cho trại của chúng ta!

- Câm Cô, ngươi cứ yên tâm, chờ khi nào ngươi tròn mười sáu, Vu Y gia gia chắc chắn sẽ tìm cho người một nam nhân thật tốt.

Ánh mắt của Câm Cô trở nên ảm đạm, cúi đầu không dám tranh luận.

Lão nhân đưa túi trong tay ra.

- Cầm những thứ này đi, bên trong có một ít thảo dược, có thể nấu được ba lần, ngươi cho tên tiểu tử kia uống để nhanh khỏi, rồi bảo hắn xéo đi.

Câm Cô nhận túi, thấy lão nhân muốn rời đi thì a a mấy tiếng, nhanh chóng chạy về phòng lấy một cái áo tơi thật dày, rồi chạy đuổi theo lão nhân kia.

- Thân thể gia gia khỏe lắm, không cần, thân thể của ngươi yếu, mau quay lại nhà đi, cẩn thận bị cảm lạnh...

Lão nhân phất tay thúc giục, Câm Cô lắc đầu không nghe lời, mạnh mẽ khoác lên người lão nhân.

"Ôi!"

Lão nhân vuốt vết bớt trên mặt Câm Cô, tiếc thương nói:

- Nha đầu tốt bụng như ngươi sao mà mệnh khổ như vậy, Vu Thần thật bật công! Vu Y gia gia nhất định sẽ nghĩ cách bỏ đi vết bớt trên mặt của ngươi! Đúng rồi, sau này đám Ấu Ngưng còn dám tới làm phiên người thì ngươi cứ tới từ đường của tộc cáo trạng. Vu Y gia gia sẽ làm chủ cho người, mời gia pháp để giáo huấn đám bọn họ một lần xem họ có còn dám làm càn nữa không."

Câm Cô vội lắc đầu, dùng tay ra hiệu.

- Nha đầu ngốc, họ lúc nào cũng trêu đùa ngươi...

Lão nhân lắc đầu than thở rời đi.

Đưa tiễn lão nhân xong, Câm Cô quay về tiểu viện của mình, nhìn hàng rào suýt nữa bị tông hỏng của mình thì mặt trở nên ê trề. Đi vào phòng, nhóm lửa trong lò sưởi, rồi nhấc bình thuốc lên, lấy một bao thảo dược trong túi ra bắt đầu nấu thuốc.

Hành động của nàng vô cùng thành thục, rõ ràng không phải lần đầu tiên.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng bịch.

Câm Cô vô cùng lo lắng, vội vàng đứng dậy, thấy nam tử cụt tay đi từ bên trong ra, bộ pháp yếu ớt, chỉ cần gió thổi qua là ngã nhào, nhưng vẫn có thể đi được.

- Ta không sao, thân thể đang tốt lên từng ngày rồi.

Nam tử cụt tay ngồi bên lò sưởi để sưởi ấm, nhận lấy nước ấm mà Câm Cô đưa qua, nói:

- Là ta làm liên lụy tới ngươi.

Người này chính là Tần Tang!

Hiện tại hắn đâu còn một nửa khí thế của tu sĩ Ngụy Đan kỳ nữa, bây giờ suy yếu y hệt như một phàm nhân mắc bệnh nặng trong người.

Khoảng thời gian này hắn luôn ngủ xuyên ngày.

Vừa rồi, khi nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu la nên mới tỉnh lại từ trong mơ màng.

Sưởi ấm, nội thị bên trong cơ thể.

Khí hải, kinh mạch đều bị một loại cấm phù nào đó giam cầm lại, linh lực tràn đầy trong cơ thể thành vật trang trí, thần thức khô kiệt, mấy ngày qua đã có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp hơn nhưng tốc độ rất chậm, phải hai ngày nữa mới khôi phục được một phần, mở Thiên Quân Giới.

Đường đường là Tu Tiên giả lại lưu lạc tới mức làm liên lụy phàm nhân, còn rơi cả vào tình trạng bị xua đuổi.

Tần Tang không nhịn được bùi ngùi: Chẳng khác nào rồng bơi nước cạn bị tôm đùa giỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!
Bình Luận (0)
Comment