Chương 906: Câm Cô
Chương 906: Câm Cô
Nam tử da thú lắc mình hạ xuống bờ sông, vươn tay phất vè phía sông một cái, một luồng linh lực xuất hiện, nhẹ nhàng xách xác chết dưới sông lên.
"Rào!"
Xác chết bị mạnh mẽ kéo ra khiến vòng xoáy bị loạn, cành gãy tụ lại giữa sông tan ra thành từng mảnh, một số thì bị nước sông cuốn đi, nhưng từ thượng du lại không ngừng đổ nước xuống, theo thế nước là mấy cành củi khô to bằng bắp đùi.
"Bịch!"
Xác chết bị ném lên bờ, mặt ngửa lên trên làm lộ ra gương mặt thanh tú, vừa nhìn là biết xác chết nam tử này chỉ mới hai mươi tuổi đầu.
Làn da trắng bệnh không chút huyết sắc, hiển nhiên đã ngâm trong sông từ lâu.
Lúc này, hai mắt xác chết nhắm nghiền, không còn hơi thở, đã chết. Cánh tay trái của người này đã bị chặt đứt, không biết là do máu đã chảy cạn hay là dùng cách gì để ngừng máu lại.
Đây là một cái xác chết cụt tay.
- Đúng là sứ giả Vu Thần!
Nam tử mặc da thú thấy vậy thì mừng rỡ, ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam, không ngờ đi trên đường cũng có thể phát tài.
- Pháp y rất khá! Nhưng thật đáng tiếc!
Nam tử mặc da thú nhìn bộ pháp y bị tàn phá nát bét trên người xác chết cụt tay, cảm nhận được chất liệu vô cùng tốt, đáng tiếc bên trên đã xuất hiện nhiều lỗ thủng, rách nát, không thể dùng được nữa.
Bị tổn hao tới mức độ này nhưng pháp y vẫn còn tác dụng bảo vệ nhất định trong dòng nước xiết như cũ.
- Trôi từ trên xuống, chẳng lẽ là Thiên Nguyệt Trại sao? Trong đó đã phát sinh nội loạn?
Nam tử mặc da thú nhìn thoáng qua thượng du dòng sông, âm thầm cau mày, thần thức lướt qua người xác chết cụt tay, nhìn thấy chiếc nhẫn rỉ sét trên ngón tay xác chết, vẫn không phát hiện ra dị thường.
Cuối cùng, hắn ta nhìn chằm chặp và hai cái túi bên hông của xác chết cụt tay.
- Này là hai chiếc túi chứa đồ sao? Sao bộ dạng lại quái dị như vậy? Cái nào là túi Giới Tử?
Nam tử mặc da thú lẩm bẩm trong miệng, hắn ta tiếp xúc qua không ít đại trại Tế Tư và sứ giả Vu Thần ngoại lai, biết được nhân tộc quen dùng một pháp khí trữ vật có tên túi Giới Tử, so với pháp khí của bản tộc thì còn tốt hơn.
Sau này, các sứ giả Vu Thần thường chịu ảnh hưởng rất lớn từ nhân tộc, rất nhiều thứ đều dùng nhân tộc làm chuẩn, ví dụ như xưng hô sứ giả Vu Thần của bọn họ, bên ngoài sẽ không gọi là Vu Thần, mà gọi là tu sĩ, tu tiên giả.
Chỉ có nơi vắng vẻ như Tây Cương mới còn giữ lại một ít vẻ truyền thống.
Túi chứa đồ trên người xác chết cụt tay kia không giống túi Giới Tử cho lắm.
- Không lẽ dùng để chứa cổ trùng? Hay là... đã bị người khác cướp rồi?
Vẻ mặt nam tử mặc da thú sa sầm lại, nụ cười biến mất, vươn tay dựt một túi xuống, dùng thần thức nhìn lướt qua bên trong, khi chạm tới ấn ký thần hồn thì nhẹ nhàng mở túi ra.
"Vèo vèo..."
Chỉ ngay sau đó, trong lòng sông đột nhiên vang lên tiếng vang bén nhọn.
Một luồng Huyết Vân vô cùng to lớn lao ra từ trong túi tiền, nam tử da thú thấy rõ bên trong luồng Huyết Vân kia là từng con ong huyết sí quái dị, hắn ta sợ tới choáng váng, mày mặt còn trắng bệch hơn cả xác chết cụt tay dưới đất.
Nam tử da thú hét lên sợ hãi, một điểm sáng xanh bay ra từ Đan Điền của hắn ta.
Hóa ra là một con Thanh Ngọc Đường Lang* to bằng một ngón tay, nó đang vung vẩy hai cái càng của mình.
(*Đường Lang: Bọ ngựa.)
Đối mặt với đoàn Huyết Vân thế hung, Thanh Ngọc Đường Lang trông có vẻ đơn độc và yếu đuối vô cùng, nhất thời bị Huyết Vân thôn phệ, ngay cả mảnh xương vụn cũng chẳng còn.
Nam tử mặc da thú vừa gọi ra Kim Kiếm thì Huyết Vân đã bao phủ lấy hắn trong nháy mắt.
"A!"
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, chấn động chim thú trong núi rừng.
Tiếng ong đáng sợ vang rền cùng với hơi thở khát máu từ ong Huyết Sí khiến sinh linh trong núi sợ hãi, sài lang hổ báo bị dọa đái ra quần, dãy núi đột nhiên rơi vào hỗn loạn.
Kỳ lạ chính là dường như chúng không có hứng thú đối với xác chết cụt tay dưới mặt đất, không có một con ong Huyết Sí nào đi tìm người chết kia để gây sự cả.
Mà lúc này, các xác chết đang nằm trên mặt đất kia đột nhiên cử động.
Hắn trở mình rơi xuống nước, tựa như dùng hết sức lực của bản thân, cuối cùng chỉ dùng một cánh tay còn sót lại ôm chặt lấy cây khô, sau đó lại bất động, bị nước sông cuốn trôi, tránh đi nỗi khổ bị hàng vạn con ong cắn nuốt.
...
Chạng vạng tối.
Mưa trên núi kèo dài triền miên, gió mát làm lay động những hạt mưa nhỏ bé.
Dãy núi mơ hồ, nhìn từ xa tựa như tranh vẽ.
Ở một ngọn núi có dòng sông vơn quanh, trên núi xây dựng từng tòa cao lầu kề sát cạnh nhau, trùng điệp đi lên trên, đếm sơ qua có hơn nghìn hộ.
Trại này tên là Thiên Hộ Trại.
Quy mô của Thiên Hộ Trại không được coi là lớn, cũng không quá nhỏ đối với những khu vực xung quanh, chu vi trăm dặm đều do Thiên Hộ Trại và những trại khác khống chế, nhưng đa phần đều là vùng đất hiểm, phàn nhân không thể thăm dò.
Trời còn chưa tối mà traong trại đã xuất hiện vô số đèn đuốc, tựa như ánh sao trong đêm tối.
Ở hậu sơn, trong một căn nhà tranh thấp bé, rách nát, lẻ loi cô độc đứng sừng sững trong sơn dã, xung quanh chỉ bao bọc bởi một vòng hàng rào thưa thớt.
Lúc này, bên ngoài hàng rào có mấy thiếu nữ mặc trên mình váy áo xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy tụ lại trước cửa, ríu rít thúc giục thiếu nữ trong gian nhà tranh kia mau mở cửa ra.
- Câm Cơ, nghe nói ngươi cứu được một nam nhân ở dưới sông, để chúng ta xem thử đi!
- Đúng thế! Đúng thế! Che che giấu giấu như vậy, sợ chúng ta cướp của ngươi hay sao?
- Câm Cô, ngươi chưa đủ mười sáu mà đã tự định chung thân, cẩn thận đại trưởng lão mà biết sẽ đánh gãy chân ngươi...
- Ôi chao, không ngờ tai tinh còn biết cứu người đó, còn không nhanh đưa tiễn người ta đi đi? Không thì chậm thêm hai ngày nữa lại khắc chết người ta mất, thế thì không phải phí công cứu chữa rồi sao?