Chương 909: Thân Ở Hắc Ám, Tâm Hướng Quang Minh
Chương 909: Thân Ở Hắc Ám, Tâm Hướng Quang Minh
Thời khắc cuối cùng, Tần Tang chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, chặt tay cầu sinh, hy vọng có thể thoát khỏi lực lượng kia, sau đó lâm vào hôn mê ngay.
Quá trình truyền tống nháy mắt hoàn thành.
Đến bây giờ Tần Tang không biết là vận khí mình tốt, trước khi cỗ lực lượng kia rơi xuống thành công truyền tống đến đây, hay là cái bí thuật này phát huy tác dụng.
Bởi vì khi hắn tỉnh lại, phát hiện mình không ở phía bên kia của truyền tống trận, cũng không phải được ai cứu, mà là trôi một mình trên sông!
Đối với việc này Tần Tang suy nghĩ mãi cũng không giải được.
Hắn đoán vô số trường hợp, lại chưa từng dự đoán mình sẽ gặp được tình huống này.
Trên người hắn ngoại trừ cánh tay bị chém đứt, vết thương hay trầy da khi trôi trên sông thì không có những vết thương do bị người khác đả thương.
Chẳng lẽ phía bên kia cái truyền tống trận là một vách núi, truyền tống đến thì rơi xuống?
Trôi ở trong sông, thần thức của Tần Tang khô kiệt, linh lực bị cấm, thân thể trọng thương, hơn nữa thi biến trong cơ thể không áp chế được nữa, trên người tràn ngập thi khí, chẳng khác nào một thi thể đã chết thật sự.
Thời khắc nguy hiểm nhất, chính là khi gặp nam tử da thú kia.
Cũng may tu vi người nọ cao, nhìn thấy trên người Tần Tang nồng đậm thi khí, nên buông lỏng cảnh giác, tùy tiện mở túi Linh Thú ra, táng thân trên miệng Huyết Sí Quỷ Đầu Phong.
Trên thực tế, dù nam tử da thú có mở túi Linh Thú hay túi Thi Khôi ra thì hắn đều sẽ chết.
Phi Thiên Dạ Xoa đã lột xác xong, nếu người nọ mở túi Thi Khôi ra, thì Phi Thiên Dạ Xoa sẽ bảo vệ bên cạnh Tần Tang, không đến mức thê thảm như vậy.
Tuy rằng không thể thu phục được Huyết Sí Quỷ Đầu Phong, nhưng dù sao đã nuôi lâu như vậy thì cũng sinh ra một chút tình cảm.
Huyết Sí Quỷ Đầu Phong quen thuộc hơi thở của Tần Tang, nên không có tấn công Tần Tang đầu tiên.
Nhưng mà chúng nó ăn sạch sẽ tất cả sinh linh xung quanh, nên khó nói được chính xác, Tần Tang không dám ở lại nơi này, dốc toàn bộ sức lực của mình, nhờ bám một đoạn gỗ trôi trên sông, được Câm Cô cứu.
Qua mấy ngày tĩnh dưỡng, cũng khôi phục một chút nguyên khí, chỉ chờ khôi phục một tia thần thức, mở Thiên Quân Giới ra, lấy linh dược chữa thương bên trong, tốc độ chuyển biến tốt đẹp cũng nhanh hơn.
Tần Tang ghé mắt nhìn về phía Câm Cô, nhẹ giọng nói:
-Vừa rồi lão nhân gia nói đúng, ngươi quá đơn thuần, sau này không thể dễ dàng tin người khác như vậy.
‘Rào rào…’
Mưa bên ngoài rơi càng ngày càng lớn, nóc phòng dột nước, có một chỗ vừa vặn nhỏ trên vai Tần Tang.
Câm Cô vội vàng vươn tay, che cho Tần Tang, đỡ Tần Tang ra khỏi chỗ đó, sau đó lấy một mảnh gỗ từ lò sưởi, viết trên mặt đất:
-Thời điểm lần đầu tiên ngươi thấy ta, trong mắt không có chán ghét.
Sau đó Câm Cô ngẩng đầu, nhìn Tần Tang, đôi mắt đó trong ánh lửa cực kỳ sáng ngời.
Tần Tang nhìn những chữ Câm Cô viết, chữ rất thanh tú, khi A Bà còn sống đã dạy nàng biết chữ, sau này chỉ còn một mình, khi cô đơn vẫn tự luyện chữ nhớ đến A Bà.
Tần Tang không học văn tự và ngôn ngữ nơi này, nhưng mấy chữ này hắn đều hiểu, là một dạng với văn tự thông hành ở Tiểu Hàn Vực!
Trừ lần đó ra, ngôn ngữ thổ dân ở Thiên Hộ Trại sử dụng Tần Tang đều có thể nghe hiểu thoải mái, chỉ là khẩu âm có chút khác biệt với người ở Tiểu Hàn Vực mà thôi.
Giống như khác nhau giữa tiếng phổ thông và tiếng địa phương của đời trước.
Sau khi Tần Tang phát hiện tình huống thế này, hắn bị hoảng sợ.
Đời trước nơi đó chật hẹp nhỏ bé mà có thể phát triển ra mấy ngàn loại ngôn ngữ, tu tiên giới rộng lớn khôn cùng, sao có thể thông hành một loại ngôn ngữ duy nhất. Hay là mình đang ở phạm vi của Tiểu Hàn Vực, không thể thoát khỏi ma chưởng của Đông Dương Bá?
Vốn Tần Tang có chút lơi là, lập tức cực kỳ khẩn trương, dặn Câm Cô không tiếp xúc với người ngoài để tránh lộ tin tức, tăng khả năng bị bại lộ.
Thời gian này gặp hắn, biết hắn là người cụt tay, chỉ có Câm Cô và lão Vu Y kia.
Thổ dân Thiên Hộ Trại gọi nơi này là Tây Cương.
Tần Tang nhớ lại bản đồ của Tiểu Hàn Vực, không nhớ rõ có nơi nào gọi là Tây Cương, nếu xem phương hướng, Tây Bộ Tiểu Hàn Vực là thế lực của yêu tu Thiên Yêu Khâu, phàm nhân đều bị đưa đi.
Thiên Hành Minh bền chắc như thép cũng không phân chia nơi nào là Tây Cương.
Tần Tang cũng chưa từng nghe nói chỗ nào thờ phụng Vu thần qua.
Nhưng mà dù sao kiến thức phàm nhân hữu hạn, muốn biết rõ đây là địa phương nào thì cần phải nhìn thấy người tu tiên mới được.
-Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy ta, trong mắt ngươi không có chán ghét.
Tần Tang thở dài trong lòng.
Tuy rằng hắn chưa từng hỏi trực tiếp, nhưng trong khoảng thời gian này ở chung, hơn nữa từ đôi câu vài lời bàn tán của những người xung quanh lọt vào tai hắn, đã hiểu sơ về thân thế của Câm Cô.
Mấy ngày nữa Câm Cô sẽ tròn mười sáu tuổi.
Đều là người của Thiên Hộ Trại, hơn nữa phụ thân nàng khi còn sống là hán tử vũ dũng nhất Thiên Hộ Trại, võ nghệ cao cường, nức tiếng gần xa, đã được điều động nội bộ là trại chủ đời tiếp theo.
Nhưng trước những lầu cao rực rỡ rộng rãi kia, từ khi ra đời, Câm Cô vẫn luôn một mực ở nhà tranh sau núi, cho tới tận bây giờ.
Nguyên nhân gây ra chính là danh hiệu ‘tai tinh’ này.
Ngày Câm Cô sinh ra, phụ thân dẫn đội ra ngoài săn thú, bị mãnh thú tập kích, hầu như là toàn quân bị diệt. Mẫu thân nàng sinh nàng đến ngày thứ ba thì xuôi tay thế gian đi theo phu quân nàng.
Hơn nữa cái bớt trên mặt Câm Cô làm tướng mạo nàng hung ác, trong trại có lời đồn đãi nàng là ác quỷ đầu thai, trước đây đã khắc chết cha mẹ, còn sẽ khắc chết người trong trại, muốn dìm Câm Cô vào sông cho chết đuối cùng với danh hiệu ‘tai tinh’ này.