Chương 910: Chữa Bệnh
Chương 910: Chữa Bệnh
Sau đó, thân nhân còn sót lại của Câm Cô, cũng chính là bà ngoại của nàng, được gọi là ‘A Bà’ ở Tây Cương, mang Câm Cô rời khỏi trại, bảo vệ cho Câm Cô ở sau núi.
Nhưng vận rủi vẫn chưa chấm dứt, sau ba tuổi Câm Cô bị phát hiện là không biết nói chuyện, trời sinh câm điếc, năm bảy tuổi lại một lần ngoài ý muốn, A Bà cũng đã chết, lại còn chết ngay trước mắt Câm Cô.
Từ đó về sau, danh hiệu ‘tai tinh’ vững vàng gắn kết một chỗ với Câm Cô, mọi người đều gọi nàng là Câm Cô, chẳng ai biết tên thật của nàng.
Tuy rằng đến nay đã mười lăm tuổi, không ai vì Câm Cô mà chết, nhưng người trong Thiên Hộ Trại lại mãi không cho Câm Cô trở về, từ khi Câm Cô bảy tuổi đến giờ vẫn luôn sống một mình ở sau núi.
Khó có thể tưởng tượng, một đứa nhỏ bảy tuổi năm ấy làm sao có thể kiên trì tới bây giờ.
Cũng may nơi này trong Thiên Hộ Trại không có mãnh thú, trong trại cũng an bài nhân thủ ngày đêm đi thuyền tuần tra con sông dưới chân núi, nên sau núi cực kỳ an toàn.
Mặt khác, người trong trại coi như cũng hiểu lý lẽ, niệm tình lưu lại hương khói cho trưởng bối của Câm Cô, thường xuyên tiếp tế cho nàng, đặc biệt là vị Vu Y gia gia kia, có chút nguồn gốc với A Bà của Câm Cô, đối xử với Câm Cô tốt nhất.
Nhưng bọn họ vẫn không dám chọc giận nhiều người trong trại mà đưa Câm Cô về trại.
Trải qua những đau khổ này, trong lòng Câm Cô chẳng chút oán giận, ánh mắt nàng vẫn luôn tinh thuần trong suốt như vậy.
Nàng không nhìn cuộc sống tiêu cực, cố gắng tự lập, bắt đầu từ mười hai tuổi có thể tự lao động và đan đồ tre, tự mình nuôi sống bản thân, cự tuyệt tiếp tế.
Tần Tang từng gặp vô số người, nhìn ra được trong lòng Câm Cô vẫn giữ được phần ngây thơ đơn thuần của nàng, hy vọng được tán thành, có thể làm bạn với bằng hữu, cho nên vẫn hy vọng thân cận với những nữ hài đã nói lời ác độc.
Đoạn chữ viết trên mặt đất đã chứng tỏ được cõi lòng của Câm Cô.
Nàng thấy hy vọng được tán thành trên người Tần Tang.
Tần Tang nhìn ánh mắt chờ đợi và tin tưởng của Câm Cô, không đành lòng nói thêm điều gì.
Câm Cô không biết rằng tuy bề ngoài của hắn trẻ tuổi, nhưng cũng đã là người tu tiên trăm tuổi, ngay cả ác quỷ cũng đã gặp qua vô số, sao lại sợ cái bớt của nàng.
Tần Tang đã qua cái tuổi trông mặt mà bắt hình dong rồi.
Dù có nhìn túi da, có thể đẹp hơn với chân thân của Thần Yên và Cảnh Bà Bà không?
Dù khó nhìn thì có thể so bì với lòng người ghê tởm không?
Trong mắt hắn, so Câm Cô xinh đẹp hơn so với những kẻ có bề ngoài xinh đẹp mỹ lệ, nữ hài tốt như vậy, nên được trời cao chiếu cố.
-Tất cả sẽ tốt lên!
Tần Tang nói.
….
Thảo dược ở phàm trần không có hiệu quả trị liệu với thương thế của hắn, Tần Tang không đành lòng từ chối ý tốt của Câm Cô, nên uống hết luôn.
Uống thang thuốc vào, Cầm Cô dìu Tần Tang vào trong nội gian nghỉ ngơi, lại quay lại ánh lửa bện đồ tre, sắp đến Tiết Vu Thần, có thể làm nhiều thì làm nhiều hơn một ít.
Xuyên qua tấm mành hơi mỏng manh, Tần Tang nhìn bóng hình đơn bạc của Câm Cô, ngồi cạnh lò sưởi bận rộn.
Sau một lát, Tần Tang thu hồi ánh mắt, nhắm mắt nhập tĩnh.
Trời mưa một đêm, rất nhanh đã rạng sáng, dần dần ngưng lại, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách.
Lúc này, Tần Tang nằm ở trên giường, nhìn như đã ngủ say đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt hiện ra một vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, vốn tưởng rằng còn phải qua hai ngày nữa, không nghĩ tới tốc độ chuyển biến nhanh hơn so với tưởng tượng của hắn, hiện tại đã khôi phục một tia thần thức.
-Hẳn là có thể miễn cưỡng mở Thiên Quân Giới ra.
Tần Tang cẩn thận khống chế tia thần thức kia, đụng vào Thiên Quân Giới, rốt cuộc mở nó ra, nhanh chóng lấy ra một số thứ đồ vật này nọ, thần thức đã hao hết.
Trong đầu truyền đến đau đớn như kim châm.
Tần Tang nhịn đau, tìm kiếm một cái bình ngọc, bên trong là linh đan trợ giúp khôi phục thần thức, gấp gáp mở ra, lấy mấy cái nhét vào miệng, giảm đau đớn.
Ngồi thêm một canh giờ, thần thức lại khôi phục một tia, Tần Tang liền mở túi Thi Khôi ra, gọi Phi Thiên Dạ Xoa đã lột xác xong ra.
Trong lòng đã hoàn toàn an tâm.
Vóc dáng Phi Thiên Dạ Xoa biến đổi lớn, nhìn bề ngoài giống ác quỷ hung ác nhất, làn da toàn thân đã biến thành màu đen, lấp lánh như ánh sáng kim loại, giống như đúc từ Huyền Thiết, ẩn chứa lực lượng đáng sợ.
Đây mới thật sự là Phi Thiên Dạ Xoa!
Có Phi Thiên Dạ Xoa ở đây, dù đối mặt với Kim Đan cũng không sợ.
Tần Tang lại ăn thêm mấy cái đan dược chữa thương, cuối cùng cũng có hoạt động tự nhiên.
Sợ dọa Câm Cô, Tần Tang lệnh Phi Thiên Dạ Xoa ra ngoài chờ, xuống giường vén mành vải lên rồi đi ra ngoài.
Vì Câm Cô muốn kiếm thêm chút tiền, giúp đỡ chút đồ dùng trong nhà, cung cấp phần ăn uống của hai người, bận rộn đến tận khuya, bị Tần Tang đánh thức, hai mắt vẫn còn mông lung buồn ngủ.
Nàng ‘a’ một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài rửa mặt, sau đó cho Tần Tang ăn uống.
Chờ Câm Cô rửa mặt xong, Tần Tang gọi Câm Cô lại, ngồi xuống đối mặt với nàng, hỏi:
-Câm Cô, ngươi có biết tu tiên giả không?
Nhìn thấy vẻ mặt mê mang của Câm Cô.
Tần Tang nhớ đến nam tử da thú kia, lại nói:
-Sứ giả Vu Thần, chắc hẳn là ngươi biết chứ?
Câm Cô gật đầu.
Tần Tang dừng một chút, giọng cứng lại:
-Ta chính là sứ giả Vu Thần.
Miệng Câm Cô mở lớn, ngơ ngác nhìn Tần Tang trong chốc lát, lại muốn đứng dậy đi nấu cơm.
Vẻ mặt Tần Tang bất đắc dĩ, cầm một hòn đá đen bên lò sưởi, bóp hòn đá thành bột phấn ngay trước mặt Câm Cô:
-Bây giờ ngươi cũng nên tin rồi đúng không? Trước khi ta bị thương, ta thật sự rất lợi hại.