Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 911 - Chương 911: Ghen Ghét

Chương 911: Ghen Ghét Chương 911: Ghen Ghét

Quả nhiên Câm Cô bị dọa rồi, ngơ ngác nhìn Tần Tang.

Tần Tang lắc đầu, lấy một cái bát đến, đổ đầy nước, sau đó lấy hai viên linh đan ra, bóp nhỏ từng cái hòa vào trong nước, đưa cho Câm Cô.

-Câm Cô, ngươi có ân cứu mạng với ta, không thể không báo đáp, trước tiên ta giúp ngươi trị hết bệnh. Loại đan dược này có thể chữa khỏi bệnh câm và cái bớt trên mặt ngươi. Uống vào ngươi sẽ trở thành người bình thường, sẽ có tương lai tốt đẹp chờ ngươi.

May mắn Câm Cô cứu hắn từ lòng sông lên, mới có thể tìm một nơi an ổn chữa thương, nếu không thì vẫn trôi nổi, không chừng lại gặp phải thứ gì nguy hiểm.

Đột nhiên Tần Tang tự lộ thân phận.

Câm Cô như gặp phải đả kích, khó có thể tiêu hóa tin tức này, tiếp nhận cái bát Tần Tang đưa qua trong vô ý thức, rồi ngẩn người bất động ở đó.

-Không cần sợ đây, ta sẽ không hại ngươi…

Tần Tang nghĩ là Câm Cô đang lo lắng gì đó, nhẹ giọng khuyên nàng.

Lúc này đột nhiên Câm Cô bỏ bát xuống, vẻ mặt vội vàng, nhìn trái nhìn phải, cầm một hòn đá lên, nhanh chóng viết trên mặt đất:

-Đại ca cụt tay, ngươi muốn đi ư?

Chữ viết hằn sâu, viết rất ngoáy.

Tần Tang ngẩn ra, gật đầu.

Nhìn thấy ánh mắt đau thương của Câm Cô, Tần Tang ý thức được nàng đã hiểu lầm, vội nói:

-Ngươi yên tâm, ta chỉ tạm thời rời đi, đi vào trong chữa thương. Vu Y gia gia của ngươi đã từng nói, bên kia ngọn núi có một cái sơn động rất an toàn. Ta không thể ở lại nơi này nữa, Đại trưởng lão của các ngươi đã biết sự tồn tại của ta, chắc chắn hôm nay sẽ dẫn người đến hỏi han.

Tần tang chỉ vào ngọn núi bên kia bờ sông.

Ngọn núi kia rất cao, lại hiểm trở, bốn phía là vách núi đá đen thui, phàm nhân khó có thể vượt qua, Phi Thiên Dạ Xoa lại có thể đi như trên đất bằng.

Nguyên nhân chính mà Tần Tang muốn đi tới ngọn núi đó thực ra là vì đỉnh núi đó là nơi linh khí nồng đậm nhất, có trợ giúp với chữa thương.

Hơn nữa hắn không muốn gặp gỡ nhiều với phàm nhân của Thiên Hộ Trại.

-Qua vài ngày nữa, chờ thương thế của ta tốt lên, ta sẽ còn trở về, cái này cho ngươi.

Nói xong Tần Tang lấy một đồng Thanh Phù Tiền, kín đáo đưa cho Câm Cô:

-Ngươi cầm đồng tiền này, khi nào gặp nguy hiểm thì dùng tảng đá đập nát nó, ta sẽ biết được, đến đây cứu ngươi ngay lập tức.

Sau sự tình ma tông Thanh Dương, Vân Du Tử đã trả lại Tần Tang mẫu Thanh Phù Tiền, để lại trùng huyết Thanh Phù, còn dùng được mấy lần.

Bây giờ thần thức của Tần Tang khô kiệt, không thể tra xét linh căn thiên phú của Câm Cô, tạm thời không có biện pháp truyền công pháp cho nàng. Chờ khi thương thế chuyển biến tốt đẹp thì Tần Tang sẽ còn trở về một chuyến.

Đương nhiên hắn sẽ không ở lại chỗ này lâu, nhưng trước khi rời đi, hắn muốn chấm dứt nhân quả tại đây.

Nếu Câm Cô có thiên phú tu tiên, hắn sẽ dẫn Câm Cô vào tiên môn, lưu lại chút công pháp, pháp khí, đan dược các loại cho nàng, giúp nàng nghịch thiên sửa mệnh, mới báo đáp hết ân tình của Câm Cô.

Cho dù không có thiên phú, hắn cũng có thể giúp Câm Cô điều trị thân thể, truyền công phu võ đạo cho nàng, để nàng trở thành cao thủ võ công trong phàm nhân, không để bị người ức hiếp.

Để lại Thanh Phù Tiền cho Câm Cô, là vì bây giờ Câm Cô không có năng lực tự bảo vệ bản thân, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, có hối hận cũng không kịp.

Câm Cô nắm chặt Thanh Phù Tiền, vội vàng và đau thương trên mặt phai nhạt đi một ít, ngoan ngoãn bưng bát lên, uống nước vào.

‘Ừng ực..’

Sau khi uống thuốc, đột nhiên bụng Câm Cô sôi lên một trận.

Câm Cô ngẩn ngơ, đột nhiên che mặt, xông ra ngoài cửa.

Tần Tang đợi một hồi lâu mới thấy Câm Cô đỏ bừng cả khuôn mặt lắp bắp đi vào, tầm mắt hắn chuyển đến trên người nàng, đưa gương đồng cho nàng, lại cười nói:

-Nhìn đi.

Câm Cô nhìn thấy chính mình trong gương, nhất thời ngây ngốc.

Bình tĩnh xem xét thì nhan sắc của Câm Cô không phải là tuyệt mỹ, càng không cách nào so sánh với tuyệt sắc nhân gian như Thần Yên và Cảnh Bà Bà, nhưng lại thắng ở thanh tú, nhu thuận, dáng người mỏng manh, ánh mắt cũng có vài phần yếu đuối, làm cho người ta có cảm giác đây là em gái nhà bên.

Dù vậy cũng là ao ước mà trước kia Câm Cô chỉ có thể nhìn mà thèm.

Nàng đã mơ vô số lần, trong mơ cái bớt của nàng tán đi, trở thành người bình thường, không hề bị người chán ghét, tràn ngập cảm giác hoan ca tiếu ngữ, nhưng sau khi tỉnh mộng sẽ lại nhìn thấy sự thật, cho đến bây giờ nàng chưa từng hy vọng một ngày xa vời có thể trở thành thật.

Nàng ôm gương đồng, vẫn luôn nhìn chính mình, không dám chớp mắt, sợ chớp mắt sẽ lại tỉnh mộng.

Dần dần hai hàng nước mắt chảy xuống từ khóe mắt nàng.

Mật lát sau, Tần Tang thấy cảm xúc của Câm Cô hơi bình phục, lại hỏi:

-Bây giờ có muốn nói gì không?

-A….

Câm Cô vô thức muốn dùng tay chân miêu tả đáp lại, bỗng nhiên cảm giác yết hầu khác biệt với ngày xưa, do dự một chút, trong ánh mắt cổ vũ của Tần Tang, rụt rè nói:

-Đại ca cụt tay….

Một tiếng gọi này làm Tần Tang khẽ giật mình.

Hắn không nghĩ tới, sau khi cởi bỏ phong ấn, đổi lại được một âm thanh dễ nghe đến làm người khác say mê.

Thanh như oanh hót, âm như chim vàng anh, những từ ngữ này cũng không đủ để hình dung.

Nếu nói Thần Yên và Cảnh Bà Bà là tuyệt sắc nhân gian, âm thanh của Câm Cô cũng là đẳng cấp tự nhiên, hoa văn trang sức của thiên nhiên, cũng chỉ có thể là tự nhiên.

Chẳng lẽ tên chó má Vu Thần ghen ghét với giọng nói này, nên mới phong ấn nó?
Bình Luận (0)
Comment