Chương 920: Giao Dịch
Chương 920: Giao Dịch
Phát hiện Tần Tang ngay cả trùng cổ bản mệnh cũng không có, Thúy Huyền Tử càng thêm chắc chắn Tần Tang lai lịch bất phàm, tùy tâm mà sinh, muốn kết thiện duyên.
Với da mặt của Tần Tang, sao có thể đỏ được.
Nghe lời nói Thúy Huyền Tử, hắn càng thêm hiếu kỳ.
Chẳng lẻ Kết Đan ở tu sĩ Vu tộc, không giống với tu sĩ ở Tiểu Hàn Vực, dựa vào đủ loại linh đan, linh vật mà là trùng cổ bản mệnh?
Ánh mắt Tần Tang nghiền ngẫm nhìn Thúy Huyền Tử, khẽ cười nói: “Nếu như ta muốn mượn bí thuật chân truyền của sư môn các ngươi, ngươi cũng đồng ý?”
-Chuyện này…
Thúy Huyền Tử biến sắc, không ngờ Tần Tang lại ngấp nghé bí thuật chân truyền của sư môn bọn hắn.
Thế lực sau lưng người này tất nhiên bất phàm, truyền thừa tiểu môn tiểu hộ, có gì đáng để hắn nhắm vào?
-Tiền bối đang đùa vãn bối sao? Ở Tây Cương, các pháp tu hành thực ra cơ bản giống nhau, truyền thừa trong sư môn vãn bối cực kỳ thô thiển, chỉ sợ khó lọt vào pháp nhãn của ngươi.
Thúy Huyền Tử trưng ra vẻ mặt tươi cười.
Tần Tang thản nhiên nói:
-Tần mỗ sao có thể lấy chuyện này ra nói đùa? Phép loại suy*, học các điểm mạnh của những người khác, chỉ cần đối với tu hành của Tần Tang có điểm tốt, Tần mỗ đều có hứng thú. Sư môn của ngươi đứng sừng sững ở Tây Cương, trở thành bá chủ của vùng Hùng Sơn, bồi dưỡng được cao thủ Kết Đan Kỳ, nhất định các ngươi có sở trường. Mượn nhìn qua, nói không chừng có thể khiến Tần mỗ ngộ được vài phần. Đương nhiên, Tần mỗ sẽ không ép buộc…
Thúy Huyền Tử âm thầm kêu khổ, không ngờ lôi sư thúc đại kỳ ra, ngược lại rước lấy phiền phức.
Lúc này, Tần Tang từ Thiên Quân Giới lấy ra một vật, đưa cho Huyền Tử nhìn.
-Nếu như ngươi đồng ý, Tần mỗ có thể dùng thứ này đổi.
Thúy Huyền Tử nhìn kỹ. là một tấm bùa, không khỏi mờ mịt.
Đợi sau khi tấm bùa hiện ra rõ ràng, trên mặt Thúy Huyền Tử hiện ra hoảng sợ:
-Đây là phù bảo?
-Phù bảo cũng thường thôi.
Tần Tang ngẫm nghĩ, mặc dù vị trí ám đạo mà mình truyền tống xa xôi, nhưng có quan hệ dây mơ rễ má với Tu Tiên Giới ở Tiểu Hàn Vực, dù sao cùng một thế giới.
Phù bảo mặc dù hiếm thấy, nhưng trên người Tần Tang không chỉ có một món.
Từ trong di vật của Cưu Bào Đạo Nhân, lấy được hai tấm phù bảo hoàn chỉnh.
Đại chiến với Hành Thiên Minh ở Loạn Đảo Thủy Vực mấy năm, trên chiến trường đều là tu sĩ tinh nhuệ.
Tần Tang đoạt được nhiều chiến lợi phẩm, bao gồm cả phù bảo, chẳng qua đều bị sử dụng nhiều lần, uy năng không còn mấy, cơ bản cầm đến là dùng.
Hiện tại Tần Tang cầm cái này, là một tấm phù bảo Phi Kiếm, uy năng còn thừa bảy tám phần, cũng là chiến lợi phẩm của hắn.
Sau khi kinh lịch ở Chỉ Thiên Phong đoạt bảo, rời khỏi Loạn Đảo Thủy Vực, vẫn chưa dùng đến.
Bây giờ Tần Tang đã kết Đan, vận dụng pháp bảo, tự nhiên không dùng được phù bảo, cho nên hắn chẳng ngại đổi lấy thứ cần thiết.
Tần Tang nghe bảo sức mạnh của Thúy Huyền khá yếu, quyết định lấy phù bảo bị hỏng, thử thái độ của Thúy Huyền Tử.
-Tần mỗ đã Kết Đan, đối với người phương pháp tu hành chân truyền của các ngươi không có hứng thú. Bởi vì chuẩn bị tìm trùng cổ bản mệnh, mới mượn xem qua Ngự Trùng Chi Thuật của các ngươi.
Tần Tang thấy Thúy Huyền Tử nhìn chằm chằm phù bảo, vẻ mặt biến hóa khôn lường, chủ động nới lỏng điều kiện.
Thúy Huyền Tử thật sự động tâm.
Ngũ Trùng Môn mặc dù là bá chủ của vùng Hùng Sơn, nhưng nếu không có Kim Đan, thì không trụ vững ở vùng Hùng Sơn này được, những trại lớn kia, chí ít cũng có cao thủ Trúc Cơ Kỳ.
Mặc dù ít, nhưng các trại liên hợp lại, thực lực không thể khinh thường, có thể khiến Ngũ Trùng Môn không biết phải làm sao.
Gốc rễ của Ngũ Trùng Môn không sâu, sư thúc của Thúy Huyền Tử là vương bài duy nhất.
Lúc sư thức Thúy Huyền Tử không còn ở trong môn, Ngũ Trùng Môn quả thực nở nở mặt. Nhưng vị sư thúc này đứng tuổi, chắc chắn sẽ không phí pháp bảo, để lại pháp bảo lại trong môn.
Hiện nay vị sư thúc kia chậm chạp không hiện thân, bên ngoài đã sớm nghi ngờ, có người ngo ngoe rục rịch.
Nếu có món phù bảo trong tay, tọa trấn tông môn, sẽ làm căn cơ ở vùng Hùng Sơn thêm vững chắc, những thế lực ngấp nghé Hùng Sơn, cũng sẽ sợ ném chuột vỡ bình.
Nghe xong điều kiện của Tần Tang, ánh mắt Thúy Huyền Tử sáng lên:
-Lời ấy của tiền bối phải chăng là thật, chỉ dùng Ngự Trùng Chi Thuật, có thể đổi lấy tấm phù bảo này của tiền bối?
Ngự Trùng Chi Thuật của Ngũ Trùng Môn, so với những trại lớn Tế Tự, xác thực có chỗ thú vị, đó là một trong những nguyên nhân Ngũ Trùng Môn vẫn luôn duy trì địa vị bá chủ.
Nếu người khác đến cửa đòi hỏi, Thúy Huyền Tử nhất định sẽ không đồng ý đưa.
Nhưng Tần Tang không phải là tu sĩ bản địa, còn là cao thủ Kết Đan Kỳ sớm muộn cũng sẽ rời đi, chỉ đưa Ngự Trùng Chi Thuật, không ảnh hưởng lớn đến thế lực vùng Hùng Sơn.
Bàn Tay Tần Tang chập lại:
-Đương nhiên như vậy vẫn chưa đủ!
Trong mắt Thúy Huyền Tử hiện lên vẻ thất vọng, Tần Tang thản nhiên nói:
-Tần mỗ cần các ngươi làm cho ta mấy việc.
Thúy Huyền Tử âm trầm nhíu mày, nhưng không thể nào dứt khỏi dụ hoặc to lớn của phù bảo, cắn răng nói:
-Xin tiền bối cứ nói.
-Đừng sợ, ta chỉ muốn các ngươi giúp ta làm vài chuyện lặt vặt mà thôi, nghe ngóng tin tức. Ta vừa Kết Đan không lâu, cần củng cố tu vi, không có tinh lực phân tâm. Nếu các ngươi làm tốt, không chỉ có được tấm phù bảo này, những đan dược pháp khí khác, trong tay Tầm mỗ không thiếu. Sau chuyện này, các ngươi vẫn là bá chủ ở nơi đây, Tần mỗ trở về chốn cũ, sẽ không gượng các ngươi làm chuyện khác.
Thúy Huyền Tử quả nhiên động lòng, Tần Tang trực tiếp ném phù bảo đến phía Thúy Huyền Tử, quay người nhìn về phía Tây Cương trập trùng, nói:
-Tần mỗ mới đến, không hiểu rõ vùng Tây Cương này, ngươi nghĩ cách tìm cho ta tấm phong thủy đồ chi tiết, bao gồm cả những khu vực Man Hoang.