Chương 921: Thương Lãng
Chương 921: Thương Lãng
Thúy Huyền Tử thở phào:
-Chuyện này không khó sư môn vãn bối có một tấm phong thủy đồ tổ truyền, cực kỳ chi tiết, do lúc sư thúc còn ở sư môn, thăm dò kỹ càng, bổ sung, nhất định có thể khiến tiền bối hài lòng.
Tần Tang nhìn hắn, chỉ về phía trước, ung dung nói:
-Ngươi không cần phải gáp gáp trả lời ta, ta muốn phong thủy đồ, không chỉ có vùng Hùng Sơn các ngươi. Ta tin ngươi sẽ có cách liên lạc với những thế lực khác, phạm vi có thể lớn chừng nào thì tốt chừng ấy, tốt nhất là bao gồm cả khu vực Man Hoang.
-Trên phong thủy đồ, không chỉ đánh dấu những khu vực thế lực, còn phải đánh dấu những nơi có linh trùng, vô luận nguy hiểm cỡ nào, đều không được bỏ sót.
Trừ việc đó ra, đem các địa vực lân cận, bao gồm cả khu vực Man Hoang nội địa Tây Cương, di phủ của cổ tu sĩ, các nơi nghe đồn có bí cảnh, đều phải tận lực tìm.
Tần Tang dừng lại một chốc, rồi bổ sung:
-Dù là ma vực khiến tu sĩ e ngại, hung thần chi địa vv tử đại nguy hiểm vạn phần, cũng phải đánh dấu. Trong quá trình này, nếu như cần tài nguyên gì, cứ đến tìm ta lấy.
-Bí cảnh? Di phủ?
Thúy Huyền Tử nghe vậy khẽ giật mình.
Tần Tang đến Tây Cương vì tìm kiếm trùng cổ bản mệnh thích hợp, tìm hiểu nơi linh dùng dừng chân rất bình thường, xác thực bên trong Tây Cương có số ít linh trùng trân quý ẩn hiện.
Nhưng linh trùng này hoặc thiên phú kỳ lạ, xuất quỷ nhập thần, hoặc thực lực cường hãn, hoặc sinh tồn ở hiểm địa.
Thường xuyên có tu sĩ bên ngoài đi vào Tây Cương bắt trùng, không thiếu cao thủ Kết Đan Kỳ, phần lớn đều thất vọng mà về, lấy thực lực của Tần Tang, chưa chắc có thể bắt được.
Nhưng vì sao phải tìm kiếm bí cảnh, động phủ của cổ tu sĩ?
Chẳng lẽ ỷ vào thực lực cao cường, muốn ôm cỏ đánh thỏ con, vơ vét Tây Cương một lần?
Tần Tang gật gật đầu, hỏi:
-Ở lân cận vùng Hùng Sơn, có nhiều cấm chế, bị tiên trận phong tỏa, không cách nào tiến vào bí cảnh hay không? Các ngươi tận tâm tận lực, tìm được bảo vật sẽ chia cho các ngươi một hai món, không phải là không thể.
Thúy Huyền Tử lắc đầu nói:
-Không dối gạt gì tiền bối, thuở nhỏ vãn bối tu luyện ở Ngũ Trùng Môn, chưa từng nghe nói phụ cận có nơi này.
Tần Tang thấy giọng điệu Thúy Huyền Tử không giống như đang nói dối, thế là âm thầm nhíu mày.
Đối với Tần Tang mà nói, sau khi Kết Đan, chuyện quan trọng nhất là phải tìm đến truyền tống trận cổ, mới có thể yên tâm ở lại nơi này tu luyện.
Bây giờ Tam Quang Ngọc Dịch ở bên, người luyện đan cũng tìm được, Độ Ách đan dễ như trở bàn tay, nhưng lại chia cách với Cữu Huyễn Thiên Lan.
Cái này chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Nhớ lại lúc Kết Đan chịu đủ loại khó khăn, trong lòng Tần Tang biết Kết Anh càng cao, trong lòng càng không năm chắc. Nhất định trước khi Kết Anh phải nghĩ đủ cách, trở lại Tiểu Hàn Vực luyện chế Độ Ách Đan.
Tần Tang cẩn thận quan sát, sông núi của Tây Cương phức tạp, đi lại không thuận tiện.
Hắn lang thang ở con sông nhỏ, con sông này nối với con sông kia, chỉ là một phần nhỏ trong hệ thống kênh rạch chằng chịt, không thể nào tìm thấy nguồn.
Phiền hơn chính là, Tần Tang không biết sau khi hắn truyền tống đến đã hôn mê bao lâu, không cách nào tính ra phạm vi đại khái.
Nghĩ đến việc ở một nơi rộng lớn như vầy tìm kiến truyền tống trận cổ, chẳng khác nào mò kim đáy biển, ngay cả truyền tống trận cổ ở trên trời hay dưới đất hắn cũng chả biết.
Đối với việc vì sao khi mình tỉnh lại trôi nổi trên mặt sông, hắn càng không thể nào hiểu nổi.
Tần Tang cảm thấy, đã truyền tống đến một chỗ khác ở Tử Vi Cung, khả năng lớn là có bí cảnh ở nơi nào đó.
Không có mục đích, tìm kiếm lung tung, chi bằng thông dò các loại bí cảnh, tìm kiếm truyền tống trận cổ, hiệu suất ít ra nhiều hơn một chút.
Ếch ngồi đáy giếng, Tây Cương quá cằn cỗi, linh khí mỏng manh, không thích hợp ở lại đây tu luyện lâu dài, ngay cả tu sĩ Kết Đan Kỳ bản địa cũng muốn tha hương,
Tần Tang không muốn bị vây ở đây, sẽ ảnh hưởng đến tu hành sau này.
Bên ngoài Tây Cương, trời cao biển rộng.
Nếu như không tìm thấy truyền tống trận cổ, Tần Tang chỉ có thể tạm thời buông xuống, rời khỏi Tây Cương trước, tìm kiếm chỗ tu luyện thích hợp, tăng cao tu vi rồi trở lại nghĩ cách.
Trong khoảng thời gian này, Tần Tang vẫn luôn suy đoán, năm đo tiền bối Thanh Trúc có tao ngộ như mình?
Trong quá trình truyền tống, Tần Tang suýt chút nữa bị truyền tống trận cổ xé toạc, cụt tay cộng với thần thức bị tiêu hao mới giữ được mạng. Có điều, nếu như linh lực không bị cấm phù phong ấn, kết quả chắc chắn tốt hơn nhiều so với bây giờ.
Năm đó tiền bối Thanh Trúc chí ít là cao thủ Kết Đan Kỳ Hậu Kỳ, làm sao có thể chết trên đường truyền tống, nhưng đại thù đã báo, hắn vẫn chưa trở về Tiểu Hàn Vực.
Chẳng lẽ có bất trắc?
Hay là tiền bối Thanh Trúc cũng không tìm thấy truyền tống cổ trận?
Tần Tang bỗng có loại dự cảm bất thường.
“Tây Cương đã từng xuất hiện cái tên cao thủ Thanh Trúc chưa?”
Tần Tang đột nhiên hỏi.
Thúy Huyền Tử cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu nói: “Ở vùng Tây Cương, mặc dù cằn cỗi, hơn nữa phần lớn là Man Hoang, nhưng không bao giờ thiếu nhân vật phong vân xuất hiện, vãn bối chưa nghe người nào tên Thanh Trúc.”
Tần Tang nói: “Ngươi cẩn thận nghĩ lại một chút nữa, Thanh Trúc chỉ là danh xưng của hắn, có thể là bí danh của Kiếm Ma, người này say mê kiếm đạo, thuần thục Ngự Kiếm Chi Thuật, ít nhất là cao thủ Kết Đan Hậu Kỳ, thậm chí có khả năng đã đột phá Nguyên Anh. Không ngoại trừ những năm gần đây, cứ liệt kê những cái tên hơn trăm năm trước, xem có người nào giống như thế hay không?”