Chương 946: Thần Văn Cuối Đường
Chương 946: Thần Văn Cuối Đường
- Chỉ là một đệ tử Luyện Khí kỳ đệ tử, có thể chiếm được bao nhiêu tài nguyên? Âm thầm bồi dưỡng là được. Lúc ấy Dực Hủy Trại nhiều Thánh Nữ như vậy, Tần lão quỷ lại cứ phải chọn trúng Câm Cô. Nói không chừng, nàng sẽ mối liên kết giữa mối quan của chúng ta với Tần lão quỷ.
Thúy Huyền Tử phất tay, bảo Đồng sư đệ lui ra.
Mật thất tĩnh lặng, Thúy Huyền Tử gọi trùng cổ bản mệnh ra, một con bọ cạp lớn bằng bàn tay hắn.
Toàn thân bọ cạp độc trắng như tuyết, làn da nhẹ nhàng, giống như dùng ngọc để điêu khắc thành, độc châm ở đuôi lại như ẩn như hiện, gần như hư ảo.
Đây chính là Huyễn Vĩ Độc Hạt, một trong năm trùng mà Ngũ Trùng Môn am hiểu việc nuôi dưỡng nhất.
Thúy Huyền Tử nhẹ nhàng vuốt ve Huyễn Vĩ Độc Hạt, trong chốc lát, trong bụng của bọ cạp lại có một Huyễn Vĩ Độc Hạt cỡ nhỏ bò ra, nhẹ nhàng cọ vào đầu ngón tay hắn, thân mật vô cùng.
Khí tức của nó rất nhỏ yếu, chỉ có cấp biến thứ nhất điên phong.
Nhìn hai bọ cạp độc một lớn một nhỏ, Thúy Huyền Tử nhẹ nhàng thở dài.
Hai bọ cạp độc đều là trùng cổ bản mệnh của hắn.
Năm đó, lúc Thúy Huyền Tử dùng huyết luyện phương pháp, luyện chế trùng cổ bản mệnh, phát hiện bên trong trứng có hai ấu trùng song sinh cùng trứng.
Huyết luyện trùng cổ, có hai loại biện pháp.
Một cách là côn trùng trưởng thành, sau khi huyết luyện xong, cho dù trước có cảnh giới cao bao nhiêu cũng sẽ quay về ấu trứng.
Cách này có xác suất thành công thấp, bởi vì côn trùng trưởng thành biết phản kháng mãnh liệt, mà thực lực càng mạnh thì phản kháng càng kịch liệt. Tu sĩ chỉ có thể dùng thực lực mình để áp chế linh trùng, nếu như thực lực của linh trùng vượt qua tu sĩ thì không có khả năng thành công.
Nhưng có một chỗ tốt, sau khi luyện thành trùng cổ bản mệnh, thì có thể lột xác dễ dàng hơn một chút.
Cách thứ hai là trực tiếp chọn ra ấu trứng, đây cũng là lựa chọn của hầu hết mọi người.
Nếu như chọn ra ấu trứng để tiến hành huyết luyện, những tình hướng song sinh, đa sinh cùng trứng cũng không hiếm thấy, nhất định phải chọn ra con mạnh nhất, từ bỏ hết những con còn lại, rốt cuộc trùng cổ bản mệnh chỉ có thể có một con thôi.
Nhưng Thúy Huyền Tử chẳng biết tại sao lại lơ tơ lơ mơ luyện cả hai Huyễn Vĩ Độc Hạt thành trùng cổ bản mệnh, có được trùng cổ song sinh.
Điều này khiến hắn mừng rỡ như điên, dù sao thì thiên phú của hắn cũng không đến mức rất tốt, lại có hai trùng cổ bản mệnh, mặc dù độ khó bồi dưỡng càng cao, nhưng tương đương với chiến lực tăng gấp đôi.
Hắn hiểu rõ là mình khác biệt, không thể tiết lộ ra ngoài, cho nên chưa hề để lộ ra trước mặt người khác, chỉ có sư tôn hắn biết rõ.
Lúc Luyện Khí kỳ, Thúy Huyền Tử dựa vào hai trùng cổ bản mệnh, chiến lực cực cao, nhiều lần lập đại công, được sư môn đặc biệt bồi dưỡng, nhanh chóng thuận lợi Trúc Cơ.
Ai ngờ sau khi hắn Trúc Cơ, lúc nghĩ biện pháp để nâng cao trùng cổ bản mệnh, lại hát hiện trong đó có một con thuận lợi lột xác, một con khác lại ngừng trưởng thành, sống chết thế nào cũng không thể bắt đầu biến thứ hai.
Thúy Huyền Tử vẫn không hề từ bỏ, bồi dưỡng vô số tài nguyên lên người nó, vẫn không có tác dụng như trước.
Cuối cùng, hắn không thể không thừa nhận, Huyễn Vĩ Độc Hạt đã hoàn toàn đánh mất tiềm lực lột xác, có khả năng đây chính là cái giá phải trả của trùng cổ song sinh.
Hiện tại, con trùng cổ thứ hai giống như gân gà, sau này càng ngày càng vô dụng, vứt đi thì lại thấy tiếc.
. . .
Ở giữa Thiên Sơn vạn hác, độc chướng khắp nơi trên mặt đất, ít ai lui tới, nhưng có một bóng người khẽ khàng xuyên qua độc chướng và rừng cây, còn linh hoạt hơn cả chim bay.
- Chính là chỗ này.
Tần Tang đáp xuống một khối nham thạch, ngẩng đầu nhìn núi cao phía trước.
Trên đỉnh núi cao, khói mây tạo thành một màn chắn hình tròn, phong tỏa đỉnh núi, quanh năm không tán.
Nghe nói trên núi có một tòa cổ điện, có người từng nhận được truyền thừa ở bên trong đó.
Lúc này, Tần Tang đã rời Hùng Sơn địa vực gần hai tháng, cách lúc hắn trôi nổi trên mặt nước, thức tỉnh lần đầu cũng đã hơn nửa năm.
Trong hai tháng này, Tần Tang rời khỏi Hùng Sơn địa vực, tìm kiếm hết hiểm địa, bí cảnh quanh đây một lần.
Ngoại trừ một hiểm địa vô cùng nguy hiểm, hiện tại hắn vẫn chưa dám xâm nhập. Những lời đồn mà Ngũ Trùng Môn bọn họ thu thập được, cho dù có phải là tin đồn thất thiệt hay không, Tần Tang đều dò xét một lần.
Phía trước ngọn núi này là nơi cuối cùng.
Từ đầu đến cuối đều không phát hiện dấu vết của cổ truyền tống trận.
Ở hiểm địa kia, mặc dù Tần Tang không thể đến được trung tâm, nhưng cũng có thể nhìn ra được một chút, khả năng có cổ truyền tống trận cực nhỏ.
Thu hoạch cũng không phải là không có, Tần Tang hái được vài linh dược mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể sử dụng, cũng không tính là một chuyến tay không.
- Nơi cuối cùng, nếu như nơi này cũng không có thì tạm thời gác lại đi, đi đến Tây Cương nội địa tìm trùng.
Tần Tang tự lẩm bẩm, đưa ra quyết định:
- Không biết Ngũ Trùng Môn bọn họ đã xử lí mọi chuyện ra sao rồi? Chọn trùng cổ bản mệnh, rồi về lại Hùng Sơn địa vực, sau đó rời khỏi Tây Cương. Đi ra ngoài vừa tu luyện một bên tìm kiếm tin tức của Thanh Trúc tiền bối, cũng có thể xem là một biện pháp. Thanh Trúc tiền bối có thiên phú cao như vậy, có thể so với ánh trăng sáng, không thể nào không tìm thấy được một dấu vết nhỏ nào chứ.
Tần Tang nhún nhẹ chân, như hùng ưng giương cánh, bay về phía đỉnh núi đối diện.
- Có vẻ là một loại cấm chế đặc biệt của Vu tộc, nếu như biết Thần văn của Vu tộc thì tốt rồi, phá giải những màn chắn phong vân này hẳn là sẽ dễ dàng hơn nhiều.