Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 961 - Chương 961: Mơ Thấy

Chương 961: Mơ Thấy Chương 961: Mơ Thấy

Hoặc là, Câm Cô sợ bị người theo dõi phát hiện được tung tích của nàng, bại lộ tin tức, nên không dám rời khỏi sông.

Nếu không tìm thấy Câm Cô, hắn nhất định sẽ tới Thiên Hộ Trại xem xét. Còn việc tảng đá này liệu có bị người theo dõi phát hiện rồi nhanh chân đến trước hay không thì có lẽ Câm Cô đã không còn thừa sức để lo lắng, đây là việc duy nhất nàng có thể làm.

Là ai bức ép Câm Cô phải dùng cách này để truyền tin?

Tần Tang cúi đầu nhìn tảng đá.

Kẻ thù?

Rốt cuộc là kẻ nào?

Lần nguy hiểm này chẳng lẽ do mình mang tới, liên lụy Câm Cô?

Tần Tang cực kỳ thắc mắc.

Cẩn thận nhớ lại những việc đã trải qua gần đây, từ khi thức tỉnh đến nay, hắn chỉ ra tay giết người hai lần. Một lần là báo thù giúp Câm Cô, tiêu diệt tế tự của Dực Hủy Trại; một lần là diệt trừ bọn cướp tập kích Ngũ Trùng môn, đều là nhân vật nhỏ.

Có thể khẳng định, đám cướp này không có bối cảnh, đều là độc lai độc vãng. Cho dù có bạn bè thân thích thì hẳn là cũng không dám đối nghịch với tu sĩ Kết Đan kỳ, càng không thể uy hiếp được Câm Cô, người có sự che chở của Ngũ Trùng Môn.

Ở Ngũ Trùng môn, kỳ thực chỉ có Thúy Huyền Tử và tu sĩ họ Tống biết được quan hệ giữa hắn và Câm Cô.

Vô luận là Ngũ Trùng Môn hay là Kinh Lôi Trại, Bách Hoa Cung, hắn đều vừa uy hiếp vừa dụ dỗ chứ không bức bách đến chết, bọn họ không có can đảm, cũng không có lý do phản kháng mình.

Tần Tang nghĩ mãi không ra, chỉ khi tìm được Câm Cô thì mới có thể hiểu rõ ngọn nguồn.

Tần Tang dọc theo sông Thanh Y mà đi, tốc độ kinh người, theo khoảng cách dần rút ngắn, cảm ứng với Thanh Phù Tiền càng trở nên rõ ràng, quả nhiên là Câm Cô trôi dọc theo dòng chảy trong sông!

Điều này khiến lòng Tần Tang trầm xuống, nhưng chỉ có thể kiềm chế sự lo lắng.

Không bao lâu sau, Thanh Phù Tiền cho thấy Câm Cô ngay tại phía dưới, hơn nữa là tại đáy sông.

Sóng nước cuồn cuộn, nước sông chảy xiết, Tần Tang ngự kiếm nhào vào lòng sông, cuối cùng tìm thấy Câm Cô tại đáy sông.

Hai mắt Câm Cô nhắm nghiền, không còn hơi thở, bất động mặc nước cuốn trôi, cơ thể bị rong rêu quấn một lớp dày, thoạt nhìn giống như một cỗ thi thể.

Tần Tang thúc giục chân nguyên, nhẹ nhàng bao lấy Câm Cô, mang nàng bay lên.

Rào!

Bọt nước văng khắp nơi.

Tần Tang ôm Câm Cô lao lên từ mặt nước, rơi xuống bờ sông, lập tức xử lý đám rong rêu và vệt nước trên người Câm Cô.

Sắc mặt Câm Cô tái nhợt, hẳn là vừa mới trải qua một hồi đại chiến.

Trên người nàng có rất nhiều miệng vết thương, đều đã bị ngâm nước đến trắng bệch, nghiêm trọng nhất là lỗ máu ghê người tại vai trái, tựa như bị lợi khí nào đó xuyên thủng.

Lực lượng khổng lồ chấn nát xương cốt vai trái của Câm Cô, suýt chút nữa đã tổn thương đến trái tim.

Thế nhưng trạng thái hiện tại của Câm Cô cũng cực kỳ không ổn, trái tim đã ngưng đập.

Sắc mặt Tần Tang lạnh lùng, không buông bỏ hy vọng, thần thức vào xâm nhập cơ thể Câm Cô để xem xét, sau đó trên mặt hắn lộ ra một tia vui mừng.

Câm Cô còn lại một hơi thở!

Tuy rằng chưa chết, nhưng thương thế trên người nàng quá nặng, đan dược tầm thường đã không có tác dụng gì. Tần Tang lập tức lấy ra Tam Quang Ngọc Dịch từ Thiên Quân Giới, đổ vào trong miệng Câm Cô một giọt.

Tam Quang Ngọc Dịch tiến vào cơ thể, sinh cơ cường đại lập tức bộc phát trong cơ thể Câm Cô.

Tay Tần Tang đặt tay lên trên bụng Câm Cô, thúc giục chân nguyên, trợ giúp dược lực khuếch trương, dẫn đường cho sinh cơ của Tam Quang Ngọc Dịch chữa trị những tổn thương trên người nàng.

Chỉ thấy miệng vết thương trên người Câm Cô khép lại bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy, xương vai trái bị gãy cũng nhanh chóng khôi phục, trên mặt và thân thể cũng dần khôi phục huyết sắc.

Càng đáng mừng hơn là trái tim của Câm Cô bắt đầu đập trở lại một cách yếu ớt.

Có điều, Câm Cô vẫn không tỉnh dậy.

Tần Tang nhíu mày, kiểm tra nguyên thần của Câm Cô, phát hiện nguyên thần của nàng suy yếu vô cùng, đã sắp tiêu tán. Sinh cơ mà Tam Quang Ngọc Dịch mang tới chỉ có thể chữa trị thương thế trên thên thể nàng, lại không có cách nào giúp Nguyên Thần nàng chuyển biến tốt đẹp.

Đợi thêm lúc nữa, không cần đến một khắc, nguyên thần Câm Cô sẽ tiêu tán, nàng vẫn không thể tránh khỏi cái chết!

Đan dược trị liệu Nguyên Thần trong tay Tần Tang không nhiều, hơn nữa không có loại nào sánh được với thần hiệu của Tam Quang Ngọc Dịch. Tần Tang lấy ra lọ Thần Doanh Đan tốt nhất, đút cho Câm Cô.

Linh đan tiến vào cơ thể, nguyên thần của Câm Cô liền có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, nhưng quá trình khôi phục phi thường lâu.

Tần Tang gọi Phi Thiên Dạ Xoa ra canh gác, ôm Câm Cô ngồi lên tảng đá cạnh bờ sông, đợi Câm Cô tỉnh lại. Mặt hắn trầm như nước, lúc thì nhìn mặt sông Thanh Y, lúc lại ngẩng đầu nhìn trời xanh, ánh mắt thâm thúy, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này Tần Tàng mới để ý thấy trên hai tay Câm Cô có vẽ bốn bức thần văn.

Thần văn rất phức tạp, chủng loại đa dạng, có thể phát huy đủ loại lực lượng kỳ lạ. Tần Tang không không hiểu rõ thần văn cho lắm, chỉ nhớ mang máng rằng lực lượng của thần văn trên người Câm Cô hình như có quan hệ tới nước.

Không nghĩ tới, Câm Cô không chuyên tâm tu hành Đô Thiên Ma Âm mà lại kiêm tu thần văn.

Tu vi của Câm Cô quả nhiên chỉ có Luyện Khí kỳ tầng ba, hơn nữa giống như mới đột phá, so với dự đoán của Tần Tang thì kém một chút, có thể là do thần văn làm phân tâm.

Tu vi thấp, nhưng không đồng nghĩa với thực lực Câm Cô yếu.

Tần Tang phát hiện hai bức thần văn trên tay nàng không đơn giản.

Câm Cô chỉ kiêm tu thần văn, thời gian ngắn như vậy đã có được thành tích không tầm thường, thiên phú thần văn của nàng khiến Tần Tang kinh ngạc không thôi.

Đúng lúc này, Tần Tang cảm nhận được lồng ngực của Câm Cô khẽ động, cúi đầu liền thấy lông mi Câm Cô rung động, đôi mắt hé mở, ánh mắt cực kì suy yếu mang theo mấy phần mê mang.

-Tần đại ca?

Mơ hồ nhìn thấy gương mặt Tần Tang, Câm Cô ngơ ngác cho là bản thân đang nằm mơ, lẩm bẩm:

-Cảm tạ Vu Thần, để ta cuối cùng còn có thể mơ thấy Tần đại ca…
Bình Luận (0)
Comment