Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 965 - Chương 965: Đồng Thanh Đổ Nát

Chương 965: Đồng Thanh Đổ Nát Chương 965: Đồng Thanh Đổ Nát

Nếu không phải dùng tên tuổi của Lê Vu Cung, lừa gạt để vào sơn môn, thì kết quả trận chiến này thật đúng là khó mà nói được.

Nhưng khiến bọn hắn không lường được đó là, Thúy Huyền Tử lại tuyên bố Thiên Thủ Chu Quả đã sớm không còn trong tay Ngũ Trùng Môn, bị Kim Đan cướp đi rồi, là bọn bọ tìm nhầm người.

Đỗ Tiển ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn ra phía ngoài sơn môn:

- Tình nhân đó của Kim Đan đang cùng trốn ở địa phương nào rồi? Vì sao sư đệ cùng ngươi rời đi lâu như vậy, vẫn chưa trở về?

Thúy Huyền Tử khẽ nói:

- Gấp cái gì? Tần lão quỷ có mấy tòa động phủ tại địa phận Hùng Sơn, có thể nữ nhân kia trốn ở động phủ nào đó, chỉ có cách để cho Đồng sư đệ dẫn người tìm kiếm khắp nơi.

Cửu Sơn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Thúy Huyền Tử, bỗng nhiên quát lên:

- Lão bất tử, ngươi còn dám dùng âm mưu quỷ kế gì hả, ta bắt ngươi xóa tên Ngũ Trùng Môn khỏi Tây Cương từ hôm nay!

Thúy Huyền Tử giận tím mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đồng sư đệ của ta bị các ngươi cấm chế, lão phu thì bị bao vây ở nơi này, sư môn bị chiếm, vật quý giấu trong môn cũng bị các ngươi cướp sạch không chừa một mống, còn có thể dùng âm mưu quỷ kế gì? Cả Ngũ Trùng Môn chỉ có một tu sĩ Giả Đan Cảnh là ta đây, các ngươi cũng đã nhìn thấy bản mạng trùng cổ của ta, vẫn luôn kẹt lại ở lần lột xác thứ hai, căn bản không dùng được Thiên Thủ Chu Quả. Vừa rồi ta đã dẫn các ngươi đến nhìn qua Hắc Phong Cốc, một khi Thiên Thủ Chu Quả trưởng thành, dị hương của linh quả cản bản không thể che giấu được. Thiên Thủ Chu Quả vừa lúc chín muồi, đã bị Tần lão quỷ phát hiện ra rồi cướp đi luôn, nếu không phải hiện giờ hắn không có ở đây, các ngươi một người cũng chạy không thoát!

- Nếu tên Kim Đan kia vẫn còn ở đó, chúng ta cũng sẽ không lỗ mãng xông vào như vậy.

Đỗ Tiển khinh thường nói:

- Người nọ vừa mới kết đan mà thôi, sư tôn ta kết đan từ mấy chục năm trước, sớm đã đạt đến bình cảnh, đột phá Kết Đan trung kỳ trong tầm tay. Chờ khi sư tôn đuổi đến, giết hắn dễ như trở bàn tay, ngươi cũng không cần nghĩ đến chuyện người kia có thể cứu được ngươi. Yên tâm làm việc cho bọn ta, sau này sẽ không bạc đãi ngươi.

Thúy Huyền Tử đột nhiên trầm mặc, không tranh luận tiếp, cúi đầu xuống, trong mắt lóe lên sát ý nồng đậm.

Đối với lời nói của Đỗ Tiển, một chữ Thái Huyền Tử cũng không tin!

Thúy Huyền Tử biết rõ, một khi tìm được tới Câm Cô, hắn không còn giá trị lợi dụng nữa, những kẻ này chắc chắn sẽ giết hắn cho hả giận. Vậy nên khi Đồng sư đệ rời đi tìm Câm Cô, Thúy Huyền Tử ngầm ra hiệu cho hắn đi vòng thêm mấy lần, tận lực kéo dài thời gian.

Thật không ngờ rằng, hành động này của Thúy Huyền Tử chính là để giúp Câm Cô tranh thủ thời gian quý giá.

Có vẻ Đỗ Tiển không biết tâm tư Thúy Huyền Tử, quay đầu nói với Cửu Sơn:

- Sư đệ, kẻ kia rốt cuộc là đến nơi nào, còn phải bắt được nhân tình của hắn mới có thể tra hỏi rõ ràng. Đi tìm trùng mà nói, sợ là ba năm cũng chưa về được. Nhớ lại Khâu sư bá vì để bắt một con Băng Thiềm, ngồi chờ bên ngoài hang ổ trọn vẹn tám năm, vẫn là chúng ta nên cẩn trọng thì hơn. Sư đệ đi mời sư tôn, đi đi về về, nhanh nhất cũng cần đến nửa tháng. Nửa tháng này, tốt nhất chúng ta nên tìm một nơi ẩn nấp, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nói đến người này, Cửu Sơn cũng thu hồi lệ khí, vẻ mặt nghiêm túc.

Trong miệng bọn họ nói năng thống khoái, kỳ thực trong lòng đều biết, Giả Đan cảnh so với Kim Đan chân chính có bao nhiêu chênh lệch, cho dù là người vừa mới kết đan, giết toàn bộ bọn hắn cũng dễ như trở bàn tay.

Ngay khi Đỗ Tiển đang cùng Cửu Sơn bàn bạc, bọn họ đột nhiên cảm giác dưới chân chấn động một cái.

Sắc mặt ba người đại biến, đột nhiên quay người nhìn về phía ngoài sơn môn, chỉ thấy một đạo kiếm khí chói lọi vô cùng, từ chân trời bổ xuống, hung hăng bổ vào Liên Hoa Đại Trận.

Kiếm khí chói sáng như lôi đình.

Hộ sơn đại trận của Ngũ Trùng Môn rung động kịch liệt, lại trực tiếp bị một kiếm này bổ ra từng vết nứt toạc, Liên Hoa Đại Trận trở nên yếu ớt như lưu ly, bắt đầu sụp đổ.

Một kiếm phá trận!

Lúc này, thanh âm kiếm vang như sấm sét gào lớn mới dội tới.

Dãy núi chấn động, uy lực một kiếm này khiến ba người rùng mình.

- Đây là...

Đỗ Tiển cực kỳ hoảng sợ.

Cả tâm và thần Thúy Huyền Tử đều chấn động, hắn nhận ra đạo kiếm khí này, trên mặt lộ ra biểu tình kỳ quái, trong miệng thì thào nói:

- Tại sao lại là bây giờ... Vì sao bây giờ lại trở về... Cho ta thêm mấy canh giờ! Thêm mấy canh giờ!

Trên mặt hắn có cả không cam lòng lẫn hối hận, vô cùng quái dị.

- Ngũ Trùng Môn mất rồi!

Thúy Huyền Tử kêu thảm, thân thể ngửa về sau một cái, “ầm" một tiếng ngã xuống đất, vậy mà lại đứt tâm mạch mà chết.

Đỗ Tiển và Cửu Sơn bị Thúy Huyền Tử quả quyết kinh động, không chờ bọn họ kịp phản ứng, đã thấy kiếm thứ hai theo sau phi tới, hộ sơn đại trận của Ngũ Trùng Môn đồng thanh đổ nát.
Bình Luận (0)
Comment