Chương 964: Liên Lụy
Chương 964: Liên Lụy
Tần Tang hỏi rõ nơi Câm Cô giao thủ thì biết nơi đó cách Thiên Hộ Trại không xa, đến bây giờ kỳ thực không có trôi qua nhiều thời gian. Thương thế của Câm Cô quá nghiêm trọng, bị nước sông chảy xiết lôi cuốn, may mắn là tốc độ bay Kiếm Khí Lôi Âm của hắn siêu quần, nếu không thì thật sự hết cách.
Ngược sông mà lên, Tần Tang rất nhanh tìm được chiến trường, nó nằm ngay tại một chỗ hoang vu trên dãy núi cạnh bờ sông Thanh Y Giang.
Phệ Nguyên Trùy bạo tạc, phạm vi bị lực lượng ảnh hưởng đến có hạn, dãy núi không có chỗ nào bị phá hủy nghiêm trọng cả.
Tần Tang liếc mắt liền nhìn đến hai người nằm trên mặt đất, cùng với các đoạn tứ chi, thịt nát treo bên trên cỏ cây chung quanh.
Tình huống của tu sĩ họ Đồng thảm nhất, nửa người dưới dường như bị nổ không còn, mặc dù tránh thoát chỗ hiểm, nhưng không có tránh được độc châm, kịch độc nhập thể, đã sớm khí tuyệt bỏ mình.
Tên còn lại quả nhiên là người xa lạ, thần thức của Tần Tang quét qua, phát hiện trên thân người này còn có khí tức yếu ớt.
Trúng Hắc Giao độc, vậy mà không có lập tức mất mạng, nhưng mà trạng thái cũng không khá hơn bao nhiêu. Trên làn da người này có rất nhiều vết đen tím, nếu như không có người giúp hắn giải độc thì chắc chắn sẽ khó thoát khỏi cái chết.
Tần Tang đến bên người người nọ, nhét một viên đan dược giải độc vào trong miệng hắn.
Không bao lâu sau, độc trên người người này được giải, ý thức dần dần khôi phục, mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy một người xa lạ.
-Ngươi là. . .
Tần Tang không nói, đưa tay đặt trên trán hắn.
Sưu Hồn Thuật!
Tần Tang sợ thân thể hắn bị trọng thương, không chịu được thống khổ của Sưu Hồn Thuật, vậy nên giải độc trước rồi mới sưu hồn.
Sau đó là một tiếng hét thảm kinh thiên động địa, người này triệt để không một tiếng động.
Tần Tang thu hồi thủ chưởng, trên mặt lộ ra một vệt kinh ngạc cùng sát ý.
. . .
Lúc này ở Ngũ Trùng Môn là một mảnh hỗn độn, trên núi thủng lỗ chỗ, đá vụn, đoạn gỗ văng khắp nơi, dường như đã trải qua một trận đại chiến.
Đại trận hộ sơn của Ngũ Trùng Môn đã mở ra, ngoài dự đoán của mọi người chính là đại trận hộ sơn lại hoàn hảo, không tổn hao gì.
Ở bên trong phế tích, rất nhiều thi thể đệ tử Ngũ Trùng Môn ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, mùi huyết tinh nồng nặc gay mũi, máu tươi lan tràn, không có ai nhặt xác cho bọn hắn.
Chưởng môn đại điện của Ngũ Trùng Môn cũng bị trận đại chiến gây ảnh hưởng, trở nên đổ nát vô cùng, không còn vinh quang như trước. Trên khắp quảng trường phía trước Chưởng môn đại điện đầy rẫy những hố sâu và khe đất, còn có dấu vết lửa đốt, nước chìm, rất rõ ràng là do tu sĩ đấu pháp gây nên.
Bên trong đại điện hoàn toàn tĩnh mịch.
Ánh mắt Thúy Huyền Tử âm trầm, nghiêng người lặng yên nhìn ra ngoài đại điện phía sơn môn đã diện mục toàn phi*, cùng với từng cỗ thi thể của đồng môn, gương mặt tràn đầy thương tiếc.
*diện mục toàn phi: diện mạo thay đổi khác hoàn toàn không thể nhận ra
Đối diện hắn có hai người trung niên, đều là cao thủ Giả Đan cảnh.
Bên hông bọn họ đều đeo lệnh bài khắc một chữ “Lê".
Một người trong đó đứng chắp tay, khí thế bất phàm, khi đối mặt với hắn, khí thế của Thúy Huyền Tử rõ ràng là yếu kém hơn mấy phần.
Người còn lại là một tên tráng hán, nhưng khí tức suy yếu, ngồi trên ghế lấy tay che ngực, sắc mặt trắng bệch, không còn một tia huyết sắc, rõ ràng bản thân đã bị trọng thương.
Hai người này đều là đệ tử Lê Vu Cung, vị đang đứng thẳng kia tên là Đỗ Tiển, còn người bị thương này là Cửu Sơn.
Ngoại trừ bọn họ thì ở bên ngoài còn có một người thảm hại hơn đang nằm dưới mặt đất, hôn mê bất tỉnh, có điều khí tức xem như vẫn bình ổn, tính mạng không đáng quan ngại.
Nhìn thấy điệu bộ của Thúy Huyền Tử, vẻ mặt Đỗ Tiển xem thường, thản nhiên nói:
- Thúy Huyền Chưởng môn hà tất phải làm bộ làm tịch? Chẳng qua chỉ là mấy tên đệ tử không nên thân mà thôi, chết thì chết. Chờ sư đệ ta mời sư tôn đến, bắt tên Tần lão quỷ kia, tìm ra Thiên Thủ Chu Quả, huynh đệ chúng ta sẽ thỉnh cầu sư tôn, ghi nhớ công lao của ngươi. Đến lúc đó, chỉ cần Thúy Huyền Chưởng môn ngươi ở lại, còn có Lê Vu Cung của chúng ta che chở, chấn chỉnh lại Ngũ Trùng Môn thì có gì khó?
Lúc này, Cửu Sơn ho khan dồn dập, sau khi chật vật bình phục lại, nhìn chằm chằm Thúy Huyền Tử quát:
- Dám làm trái lệnh Lê Vu Cung ta, sử dụng phù bảo làm tổn thương ta và sư đệ. Chỉ giết mấy tên đệ tử của ngươi, là đã hời cho người rồi! Nếu không phải sư huynh cầu tình thay ngươi, ta đây lập tức tiêu diệt ngươi!
Tay Thúy Huyền Tử nắm chặt thành quyền, kiềm chế cơn giận dữ nói:
- Các ngươi mượn danh nghĩa Lê Vu Cung tìm người, gạt ta mở cửa sơn môn, nghênh tiếp các ngươi tiến vào, nhưng đột nhiên lại động thủ đả thương người, chẳng lẽ muốn ta phải khoanh tay chịu chết hay sao? Thiên Thủ Chu Quả đã sớm bị Tần lão quỷ cướp đi, nếu các ngươi sớm nói một tiếng thỉnh cầu Thiên Thủ Chu Quả thì đâu cần đến mức xảy ra trận đại chiến này, khiến nhiều đệ tử Ngũ Trùng Môn ta chết oan như vậy!
Đỗ Tiển và Cửu Sơn liếc nhau, đều cảm thấy có hơi xấu hổ.
Sư huynh đệ bọn họ vì Thiên Thủ Chu Quả mà đến, cao thủ Giả Đan cảnh có đến hai người, những người khác tu vi kém nhất cũng đã là Trúc Cơ trung kỳ, hơn nữa còn tinh thông hợp kích chi thuật, căn bản không để Ngũ Trùng Môn vào mắt.
Lại không nghĩ tới, Thái Huyền Tử thế mà thân mang phù bảo, đánh bọn họ một cái làm trở tay không kịp, khiến Cửu Sơn và một sư đệ khác bị trọng thương.
May thay khi Thúy Huyền Tử chuẩn bị phù bảo, tu sĩ Trúc Cơ của Ngũ Trùng Môn đều bị bọn hắn hoặc giết hoặc bắt, Thúy Huyền Tử một cây làm chẳng nên non.