Chương 972: Bắt Sống
Chương 972: Bắt Sống
Mắt thấy Cốt Trảo dốc sức chộp mạnh tới Ô Mộc Kiếm, ánh sáng phía trên nó hình như rất bất thường, Tần Tang lập tức đưa ra quyết định, nhanh chóng bấm niệm quyết, Ô Mộc Kiếm nhẹ nhàng vụt qua rồi đột nhiên hóa thành hai vệt kiếm quang giống nhau như đúc.
Hai vệt kiếm quang này nhìn rất chân thực, không phân rõ đâu là bảo kiếm chân chính, đâu là kiếm ảnh hư ảo.
-Kiếm Quang Phân Hóa!
Da đầu Đỗ Hàn tê dại.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, hai loại thần thông mà tu sĩ lăn xả trên Kiếm Đạo để tìm kiếm lại cùng được người trước mặt thi triển ra, mà người này rõ ràng vừa mới kết đan không lâu.
Hai vệt kiếm quang song song với nhau, cùng lách qua cốt trảo.
Với nhãn lực của Đỗ Hàn hắn thế mà lại không thể nhìn ra cái nào là thật, cái nào là giả.
Không để cho Đỗ Hàn do dự thêm, hắn chỉ có thể đánh cược một lần, thúc giục cốt trảo chộp về một đạo trong số đó, đồng thời nhanh chóng vỗ túi Giới Tử, từ bên trong lấy ra một mặt kính hình tròn.
Cái kính này không biết là được chế tạo bằng thứ nguyên liệu gì, toàn thân màu đen nhánh. Bao gồm cả mặt kính cùng khung kính, đều sáng bóng, lóng lánh rực rỡ giống như Hắc Diệu Thạch, liền với nhau thành một khối.
Đây chính là pháp bảo mà Lê Vu Cung ban thưởng cho Đỗ Hàn sau khi hắn đột phá kết đan, tên nó là Hắc Thuỷ Kính.
Hắc Thủy Kính vốn chỉ là một món pháp bảo hạ phẩm thượng giai, về sau hắn ngoài ý muốn đạt được một khối khoáng thạch cực phẩm, mời người dung luyện vào trong pháp, mặc dù không thể tiến cấp pháp bảo trung phẩm, nhưng ở trong đám pháp bảo hạ phẩm, uy lực cũng xem như là nhóm đứng đầu.
-Cạch!
Lúc này, cốt trảo đã thành công bắt lấy một vệt kiếm quang.
Chỉ thấy vệt kiếm quang kia giãy dụa trong chốc lát thì đột nhiên vỡ vụn, là kiếm quang phân hoá thành.
Một đạo khác mới là bản thể của linh kiếm.
-Xoẹt!
Ô Mộc Kiếm chỉ còn cách Đỗ Hàn trong gang tấc.
Cốt trảo không kịp quay lại, may là Đỗ Hàn sớm có phòng bị, không quản cốt trảo, vội vàng toàn lực tế ra Hắc Thủy Kính, ngăn ở phía trước Ô Mộc Kiếm.
Trên mặt kính hình như có dòng nước màu đen đang lưu động, nhấp nhô bất định, cuối cùng hóa thành một dải lụa màu đen, xông ra khỏi mặt kính quấn về phía Ô Mộc Kiếm.
Đúng lúc này, Đỗ Hàn đột nhiên kinh hô một tiếng đồng thời lập tức giậm chân bóng dáng chợt loé lên.
Sau một khắc, một Quỷ Trảo đen nhánh đâm xuyên ra từ lồng ngực hắn.
Sau lưng Đỗ Hàn, Phi Thiên Dạ Xoa nhân cơ hội đang loạn mà đến gần, cuối cùng cũng tìm được cơ hội tập kích.
Tần Tang sắp xếp để Phi Thiên Dạ Xoa ẩn thân trong chỗ tối, vốn là để tập sát trùng cổ bản mệnh của Đỗ Hàn. Vào lúc phát hiện đối phương không có trùng cổ bản mệnh thì đã thay đổi chủ ý, trực tiếp tập kích hắn.
Một kích này hình như là đã thành công.
Nhưng trên tay Phi Thiên Dạ Xoa lại không vết máu nào, mà thân thể Đỗ Hàn đang dần dần trở thành hư ảo, cuối cùng để lộ một hình nhân nho nhỏ khôg biết được bện từ loại rơm rạ nào.
Hình nhân chỉ lớn cỡ bàn tay, ngũ quan giống hệt Đỗ Hàn, sinh động như thật.
Lúc này, trên mặt hình nhân nhỏ lộ ra biểu cảm vô cùng thống khổ rồi đột nhiên vỡ vụn, hóa thành bột mịn.
Mà bóng dáng Đỗ Hàn lại bỗng nhiên xuất hiện ở cách đó không xa, lồng ngực phập phồng bất định, nhưng lại không hao tổn một chút nào. Khuôn mặt hắn lộ ra vẻ kinh hãi, rõ ràng là đã bị tập kích bất ngờ của Phi Thiên Dạ Xoa doạ cho kinh hãi, trên người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
-Hình như là một loại bí thuật dùng Khôi Lỗi chết thay à?
con ngươi Tần Tang co rụt lại, thầm nói người này đúng là khó dây dưa thật, đủ loại thủ đoạn quỷ dị tầng tầng lớp lớp, cục diện phải chết chắc đều bị hắn tìm cách phá mất.
Chẳng qua, một kích này thất bại nhưng trong lòng Tần Tang cũng không hề cảm thấy chán nản, nhẹ nhàng lắc Ô Mộc Kiếm một cái.
Thân Ô Mộc Kiếm nhanh chóng nhiễm lên một tầng đỏ thắm, tiếp theo, một vệt huyết quang bổ ‘ keng’ vào bề mặt Hắc Thủy Kính.
Tần Tang giữ Huyết Uế Thần Quang lại đến tận bây giờ, đều là chuẩn bị cho Hắc Thủy Kính.
Quỷ Trảo mặc dù là pháp bảo bản mệnh của Đỗ Hàn nhưng phẩm chất không bằng Hắc Thủy Kính. Cái kính này là pháp bảo mạnh nhất trên người Đỗ Hàn, bị Tần Tang coi là uy hiếp lớn nhất.
Hắn nhịn đến bây giờ chính là để phế bỏ Hắc Thủy Kính.
Mất đi Hắc Thủy Kính, Đỗ Hàn sẽ đánh mất chỗ dựa lớn nhất, cho dù tu vi của hắn có cao hơn nữa thì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay Tần Tang.
Tâm trạng Đỗ Hàn bất ổn, chỉ có thể mắt trợn to mắt nhìn Hắc Thủy Kính bị huyết quag quỷ dị bao trùm lấy, trong nháy mắt đã cảm giác được mối liên hệ giữa hắn cùng Hắc Thủy Kính trở nên chậm chạp mờ nhạt hơn nhiều.
Ánh sáng bên Hắc Thủy Kính trở nên vô cùng ảm đạm, thần thông tổn thất lớn, đang lảo đảo trên không trung như sắp rơi xuống.
Đỗ Hàn quá sợ hãi, vội vàng muốn thu hồi Hắc Thủy Kính lại để kiểm tra, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy một vệt huyết ảnh. Phi Thiên Dạ Xoa một kích không trúng nên thuận tay giết chết đệ tử của Đỗ Hàn, đồng thời đem thi thể ném về phía hắn, sau đó bản thân cũng ngay lập tức xáp tới.
Đỗ Hàn biết rõ chỗ đáng sợ của Phi Thiên Dạ Xoa, chỉ có thể nhịn đau từ bỏ Hắc Thủy Kính, vội vàng triệu hồi cốt trảo đánh về phía Phi Thiên Dạ Xoa.
Liền một lúc mất đi con rối cỏ chết thay vô cùng quý giá cùng Hắc Thủy Kính, chiến ý của Đỗ Hàn hoàn toàn biến mất, đã không còn tâm tư giết chết Tần Tang từ lâu rồi, bây giờ hắn chỉ muốn chạy trốn để giữ mạng.
Tần Tang bày ra một loạt bảo vật, khiến cho Đỗ Hàn có ảo giác giống như đang đối mặt với một lão quái vật. Cho dù những tiền bối có danh vọng kết đan đã nhiều năm, cũng hiếm người có hiều thủ đoạn đáng sợ như vậy.