Chương 971: Chuyên Chú
Chương 971: Chuyên Chú
Nhìn một lát, trong ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Hàn hiện ra vẻ khác thường, hắn trầm giọng hỏi:
-Thời điểm các ngươi tiến vào Ngũ Trùng Môn, có từng tấn đại trận hộ sơn hay không?
Tên đệ tử kia nghe giọng điệu của Đỗ Hàn có hơi không đúng, vội vàng nhìn lại về phía Ngũ Trùng Môn. Chỉ thấy thấy đại trận của Ngũ Trùng Môn tất cả đều bình thường, không nhìn ra được gì, vẻ mặt mờ mịt nói:
-Không có, chúng ta cẩn thận tuân theo mệnh lệnh của sư tôn, phân công cho thế lực ở bản địa tìm kiếm cổ thi, đi ngang qua cũng không hề đụng đến cây kim sợi chỉ ở đây. Đại sư huynh để lộ thân phận của Lê Vu Cung, Ngũ Trùng Môn không nghi ngờ gì, trực tiếp để chúng ta tiến vào, không tính tới chuyện chưởng môn Ngũ Trùng Môn trên người mang theo phù bảo, dẫn đến hai vị sư huynh thụ thương. . . Sư tôn, đại sư huynh bọn họ chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Đỗ Hàn lắc đầu, trầm ngâm nói:
-Vi sư đối với linh trận cảm thấy hứng thú nên đã từng trao đổi chuyện sâu cùng một tên tu sĩ nhân tộc tinh thông linh trận. Ta thấy đại trận hộ sơn Ngũ Trùng Môn này có chút kỳ quái, có rất nhiều chỗ không ổn. ..
Nói được nửa câu, trong lòng Đỗ Hàn đột nhiên run sợ một trận.
Chỉ trong một thoáng, lông tơ trên người Đỗ Hàn đều dựng thẳng, lại có cảm giác như đại nạn lâm đầu đến nơi, sắc mặt không khỏi đại biến.
-Kẻ trộm cắp phương nào!
Ngay vào lúc Đỗ Hàn gầm thét thì phía trên ngọn núi ở phía trước hắn, một quầng sáng loá mắt đến cực điềm đột nhiên bùng nổ, đó hẳn là một vệt kiếm quang nhanh đến cực hạn lại mang theo uy lực vô cùng đáng sợ.
Tần Tang không phục kích ở Ngũ Trùng Môn mà lại lựa chọn chỗ này chính là lo vì lắng bị Đỗ Hàn phát hiện ra điểm khác lạ của đại trận hộ sơn Ngũ Trùng Môn, hoặc là chỗ bọn người Đỗ Tiển có thay đổi, sẽ có đề phòng.
lúc ấy hắn vì tốc chiến tốc thắng bắt sống bọn người Đỗ Tiển nên chỉ có thể cậy mạnh mà phá trận vỡ đại trận hộ sơn Ngũ Trùng Môn.
Về sau mặc dù đã chữa trị xong đại trận, nhưng hắn lại thật sự không có lòng tin với trình độ linh trận của bản thân. Nhìn từ khoảng cách gần rất có thể sẽ khiến Đỗ Hàn cảnh giác.
Suy nghĩ đắn đo một trận, Tần Tang quyết định bố trí mai phục ở ngoài sơn môn.
Không ngờ, nhìn dáng vẻ của Đỗ Hàn hình như là có chút tinh thông về linh trận, khoảng cách còn xa như vậy đã nhìn ra một ít mánh khóe. Tần Tang thầm thấy may mắn, cũng không dám đợi đối phương tới gần thêm nữa, chỉ có thể buộc phải ra tay.
May mà khoảng cách này cũng không tính là xa.
Cảm nhận được kiếm quang mang đến khí tức kinh khủng, hai chân tên đệ tử kia như nhũn ra, run lẩy bẩy. Lúc này mới chân chính hiểu được lời nói vừa nãy của sư tôn.
-Kim Đan!
trong mắt Đỗ Hàn lóe lên tinh quang, lập tức ý thức được những tên đệ rử kia của mình chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Lần này được Đỗ Hàn mang vào Tây Cương, đều là những người có thiên phú tốt nhất trong đám đệ tử, trong đó Đỗ Tiển là người được hắn coi là trân truyền, gửi gắm rất nhiều kỳ vọng.
Nghĩ đến bọn họ rất có thể đã bị người này giết chết, Đỗ Hàn giận tím mặt, hận không thể chém Tần Tang thành muôn mảnh.
Không ngờ, ý nghĩ này vừa mới lóe qua, Đỗ Hàn đã nghe được phía trước truyền đến tiếng sấm mơ hồ. Hắn đột nhiên nhớ lại một môn thần thông mà vô số kiếm tu tha thiết ước mơ, trong lòng nhất thời dâng lên một dự cảm không lành.
-Lôi Âm Kiếm Khí !
Đỗ Hàn hoảng hốt, trăm vạn lần không ngờ được trên đại lục Vu Thần lại có người tinh thông kiếm thuật, vừa đột phá kim đan đã có thể lĩnh ngộ Lôi Âm Kiếm Khí, đúng là thiên tài Kiếm Đạo.
Không kịp suy nghĩ tỉ mỉ, Đỗ Hàn đột nhiên vỗ lên đan điền, ánh sáng rực rỡ xuất hiện, lại có một Cốt Trảo trắng bợt từ trong khí hải của hắn bay ra ngoài.
Gần như là ngay cùng khoảnh khắc đó, một đạo kiếm ảnh lập tức phá vỡ hư không, xuất hiện ở trước mặt Đỗ Hàn.
con ngươi Đỗ Hàn co rụt lại, cuối cùng cũng biết những kiếm tu kia tại sao lại tâm tâm niệm niệm Lôi Âm Kiếm Khí, tốc độ quá nhanh!
Bị kinh sợ đến mức mồ hôi lạnh đổ ướt sũng cả người, Đỗ Hàn gặp nguy không loạn, Cốt Trảo giống như vật sống cực kỳ linh hoạt. Sau khi mở ra, ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đã cản lại kiếm ảnh.
Bên trên quỷ trảo lấp lánh ánh sáng trắng xám quái dị, nhanh chóng chộp về phía kiếm ảnh.
-Ồ?
Nhìn thấy Đỗ Hàn triệu hồi ra cốt trảo, Tần Tang đang ngự kiếm đến khẽ ồ lên một tiếng, cảm thấy rất bất ngờ.
Hắn cảm nhận được một cách rất rõ ràng, cái quỷ trảo này chắc chắn là pháp bảo bản mệnh của Đỗ Hàn!
Đỗ Hàn thân là tu sĩ Vu tộc, hơn nữa còn xuất từ danh môn đại phái, không luyện chế trùng cổ bản mệnh mà lại giống như tu sĩ nhân loại, lựa chọn pháp bảo bản mệnh.
Cái này quá kì quái, vượt quá dự kiến của Tần Tang.
Ở chỗ đám người Đỗ Tiển, Tần Tang cũng không tìm thấy tin tức này. Đỗ Hàn ẩn nấp rất sâu, đến cả đệ tử của hắn cũng không biết.
Cộng thêm pháp bảo mà Lê Vu Cung ban thưởng, trên người Đỗ Hàn có hai kiện pháp bảo!
Tần Tang bố trí cạm bẫy là để đối phó với trùng cổ bản mệnh của Đỗ Hàn, không ngờ là lại xuất hiện loại tình huống thế này.
Ngoài ra, Đỗ Hàn không chỉ có một điểm này khiến cho Tần Tang cảm thấy kỳ quái.
Càng đến gần, Tần Tang cảm ứng được yêu khí nhàn nhạt phát ra từ cơ thể Đỗ Hàn. Hắn vốn cho rằng Đỗ Hàn nuôi dưỡng linh thú, trong lòng vội vàng đề phòng, lại không tìm thấy trên người đối phương thứ gì giống như túi linh thú.
Còn có chính là thực lực của Đỗ Hàn.
Khí tức của gã đúng là rất mạnh mẽ, nhưng lại không phải là mức độ mà tu sĩ gần đột phá kết đan nên có, so với dự đoán của Tần Tang thì còn yếu hơn một ít.
Trong lúc vội vàng, Đỗ Hàn hỗn loạn không phải là giả, chắc sẽ không ẩn giấu thực lực.
Không biết trên người Đỗ Hàn có bệnh kín hay là nguyên nhân gì khác.
Nhưng mà, đối Tần Tang mà nói thì đây là một chuyện tốt.
Những ý niệm này chợt lóe lên trong lòng, Tần Tang từ đầu đến cuối vẫn chuyên chú vào chiến đấu.