Chương 970: Kỳ Quái Kết Đan
Chương 970: Kỳ Quái Kết Đan
Loại cảm giác này, trước đó chỉ từng thấy trên Ô Mộc Kiếm.
Đây chính là trùng cổ bản mệnh!
Tần Tang ngựa không dừng vó, lại một lần nữa ép ra mấy giọt máu tươi, trôi về phía Thiên Mục Điệp, hóa thành một cái huyết kén, Thiên Mục Điệp cũng giống như tằm mập, ngủ say trong huyết kén.
Nhưng mà thông qua liên hệ giữa bọn họ, Tần Tang có thể cảm nhận được tình trạng của Thiên Mục Điệp. Chỉ cần thu vào trong đan điền ôn dưỡng mấy canh giờ, thì có thể phá kén thành bướm, chân chính biến thành trùng cổ bản mệnh của hắn!
Tần Tang thu vào huyết kén vào đan điền.
Bây giờ Thiên Mục Điệp cực kỳ yếu ớt, giống như một con bướm mới vừa ra đời, hắn cần phải dốc lòng che chở.
Trong lúc vô tình, mấy canh giờ thoáng một cái đã trôi qua.
Thiên Mục Điệp phá kén , được Tần Tang thả ra ngoài.
Bản thân Thiên Mục Điệp biến hóa không lớn, chỉ là thân thể nhỏ hơn một chút, hoa văn cùng màu sắc trên đôi bướm cũng nhạt đi một ít. Ngoài ra, ở viền cánh còn có thêm một sợi tơ máu nhàn nhạt, vẻ đẹp cộng thêm mấy phần yêu dị.
Nhưng hành động của Thiên Mục Điệp so với trước đó thì lại có thay đồi nghiêng trời lệch đất.
Nó Tần Tang bay lượn xung quanh, truyền đến một loại cảm xúc vô cùng vui sướng cùng thân cận, hình như đã xem Tần Tang là người thân thiết và đáng tin nhất trên đời.
Cảm nhận được cảm xúc mà Thiên Mục Điệp truyền đến, Tần Tang mỉm cười, duỗi ra ngón tay điểm nhẹ lên người Thiên Mục Điệp một cái, rồi lấy ra một viên quả mọng, ép chất lỏng ra để cho Thiên Mục Điệp nếm thử.
Trước khi biến đổi lần thứ hai, dùng linh quả bình thường để nuôi nấng là đủ rồi.
Đương nhiên, Tần Tang chuẩn bị linh quả đều là loại tốt nhất. Cộng thêm tinh huyết của hắn bồi dưỡng, Kim Đan ôn dưỡng, Thiên Mục Điệp không cần đến mấy năm sẽ có thể bắt đầu lột xác lần thứ hai.
Đợi đến biến đổi lần thứ hai xong, lại tìm kiếm mấy loại linh dược đặc để nuôi nấng, lúc đó có thể tăng tốc độ phát triển của Thiên Mục Điệp lên rất nhiều.
Ăn xong linh quả, Thiên Mục Điệp lại bị Tần Tang thu vào trong khí hải.
. . .
Mặt trời lên mặt trời lặn.
Còn chưa cảm nhận được gì, hơn mười ngày thoáng một cái đã qua.
Tần Tang ngồi yên bất động bên trong Ngũ Trùng Môn tĩnh mịch, liên tục mấy ngày không hề nhúc nhích, ngoại trừ lúc nuôi nấng Thiên Mục Điệp, thì đều là đả tọa tu luyện.
Sáng sớm ngày hôm đó.
Ánh nắng vàng rực chiếu xuống.
Trong dãy núi hoàn toàn yên tĩnh, lỗ tai Tần Tang khẽ động đậy rồi đột nhiên mở mắt, bóng dáng hắn loé lên, biến mất trong hư không.
Hắn ẩn thân thu lại hơi thở, xuất hiện ngay trên đỉnh núi, nhìn về phía tây Ngũ Trùng Môn.
Phía chân trời xa xôi, một điểm sáng đang dùng tốc độ kinh người bay tới chỗ này, rõ ràng là một loại pháp khí phi hành, nhắm thẳng về hướng Ngũ Trùng Môn.
Loại tốc độ này, chỉ tu sĩ Kim Đan kỳ mới có thể làm được.
-Cuối cùng thì cũng đến rồi.
Tần Tang chậm rãi thở ra một hơi.
So sánh thời gian thì Đỗ Tiển tới muộn mất hai ngày, đoán chừng là bởi vì có việc gì đó nên đã chậm trễ.
Đỗ Hàn điều khiển một loại pháp khí phi hành có hình dạng Hoàng Kim Diệp, hơn nữa còn mang cả theo đệ tử phụ trách đi mời hắn, đối tốc độ có hơi bị kéo lại, nhưng vẫn không chậm.
-Khởi bẩm sư tôn, Đại sư huynh gửi tin tức trả lời tới. Hiện tại bọn họ cũng đang ở Ngũ Trùng Môn, Hùng Sơn địa vực tất cả mọi việc đều bình thường, tên Kim Đan kia còn chưa trở về.
Đỗ Hàn ngồi xếp bằng trên pháp khí Hoàng Kim Diệp, đệ tử của hắn cung cung kính kính đứng ở phía sau, nắm chặt một lá Truyền Âm Phù, nói khẽ.
Lá Truyền Âm Phù này đương nhiên là Tần Tang do khống chế Đỗ Tiển gửi đi.
Đỗ Hàn hơi hơi gật đầu, nhìn về Ngũ Trùng Môn ở phía xa, cau mày bất mãn nói:
-Sao lại bất cẩn như vậy, còn ở lại Ngũ Trùng Môn làm gì? Sợ tên Kim Đan kia không tìm thấy bọn họ à?
Đệ tử hơi ngẩng đầu, trầm ngâm một lát rồi nhẹ giọng giải vây cho Đỗ Tiển, nói:
-Sư tôn yên tâm, chắc chắn đại sư huynh đã suy xét chu toàn. Có thể là tính được ngài cũng sắp đến, cho nên mới ở lại Ngũ Trùng Môn nghênh đón sư tôn. Tên Kim Đan kia vừa kết đan chưa đến một năm, hơn nữa căn cứ theo lời Chưởng môn Ngũ Trùng Môn nói thì trùng cổ bản mệnh của người này hình như đã xảy ra vấn đề, cho nên hắn phải ra ngoài tìm trùng luyện chế lại trùng cổ một lần nữa. Trong thời gian ngắn khả năng hắn quay là không lớn lắm. Sau này thương thế của nhóm người Cửu Sơn sư huynh tốt hơn thì sẽ dựa vào đại trận hộ sơn của Ngũ Trùng Môn, cho dù người này có đột nhiên xuất hiện cũng có thể chống đỡ được một đoạn thời gian.
Đỗ Hàn hừ lạnh nói:
-Ta thấy các ngươi ở trong sư môn tu luyện quá an nhàn nên đã mất đi lòng cảnh giác rồi. Dám xem thường tu sĩ có tu vi cao hơn các ngươi, hơn nữa lại còn cao hơn trọn một đại cảnh giới, kết cục đều sẽ không quá tốt! Việc này qua rồi, các ngươi phải chia ra nhau ra ngoài lịch luyện, tránh cho sẽ biến thành ếch ngồi đáy giếng.
Tên đệ tử kia không dám tranh luận, cúi đầu chấp nhận.
Lúc đang nói chuyện, Hoàng Kim Diệp vạch ra một đường vòng cung trên không trung, nhanh chóng đuổi về hướng Ngũ Trùng Môn.
Ngũ Trùng Môn trong tầm mắt, xa xa liền có thể nhìn đến hoa sen hình dáng đại trận hộ sơn, cùng với đại trận bên trong vài toà ngọn núi hiểm trở hư ảnh.
Đỗ Hàn đứng dậy, nhìn về Ngũ Trùng Môn ở phía xa.