Chương 992: Kết Đan Hậu Kỳ
Chương 992: Kết Đan Hậu Kỳ
Hắn phát hiện Câm Cô hình như không giống trước đây, nhưng lại không thể nói ra khác ở chỗ nào. Vẻ ngoài của nàng vẫn y như vậy, dưới sự tẩm bổ sinh cơ của Tam Quang Ngọc Dịch, làn da nàng hồng nhuận, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu của thi biến.
"Chẳng lẽ là?" Trong lòng Tần Tang hơi động, cầm tằm mập ra, quả nhiên phát hiện đầu mối.
Tằm mập cảm ứng được hơi thở của chủ nhân. Nó vốn đang uể oải suy sụp bỗng chốc tỉnh táo trở lại, nhảy vào lòng bàn tay của Câm Cô, rúc đầu vào ngón tay nhẹ nhàng kêu lên, trông giống như một chú mèo nhỏ, tỏ ra vô cùng quyến luyến thân thiết với nàng.
Sự thân mật dành cho Câm Cô phát ra từ nội tâm tằm mập không có một tia tạp niệm.
Khác hoàn toàn với Thiên Mục Điệp bị Tần Tang cưỡng ép thu phục.
Tần Tang để ý thấy sau khi tằm mập lột xác, giữa nguyên thần của Câm Cô và tằm mập có thêm một sợi liên kết. Có lẽ sự liên kết này đã tồn tại từ lâu nhưng quá nhỏ bé nên Tần Tang không phát hiện ra.
Chính là nhờ mối liên hệ này đã giúp cho nguyên thần của Câm Cô có thêm một tia sinh cơ, cứ như tằm mập đã biến thành một cái neo của Câm Cô ở thế giới hiện tại, giúp cho nàng dù đang ở trong bóng đêm vô tận cũng có thể thấy được tia sáng ban mai.
Loại sinh cơ này mặc dù cực kỳ nhỏ bé nhưng ở trong một không gian hoàn toàn tĩnh mịch như thế lại vô cùng rõ ràng, cũng đầy đủ trân quý.
Phát hiện ra điều này khiến Tần Tang mừng rỡ ngay tức khắc.
Có Tam Quang Ngọc Dịch, không cần lo lắng thể xác của Câm Cô bị hư hại nhưng Tần Tang vẫn luôn sợ rằng nếu không kịp cứu tỉnh Câm Cô, ý thức của nàng sẽ hoàn toàn ngủ say.
Bây giờ có tằm mập làm điểm tựa, lại có noãn ngọc bảo vệ, Câm Cô có thể kiên trì càng lâu. Có thể tưởng tượng nếu như tằm mập tu vi càng cao, mối liên kết này sẽ càng rõ ràng, thời gian Câm Cô kiên trì được sẽ càng dài.
-Xem ra, ngoài việc tìm cách cứu Câm Cô còn phải mau chóng giúp tằm mập lột xác, hai bên đều phải đồng thời chuẩn bị.
Tần Tang nhìn tằm mập và Câm Cô, nhẹ giọng tự nhủ.
Thấy tằm mập có tác dụng như vậy, thái độ Tần Tang đối với nó tốt hơn nhiều.
. . .
Một đêm lặng yên.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Tang tỉnh lại từ trong nhập định, vén màn cửa lên trông về phía Đông Nam xa xa.
Mưa phùn lả tả. Giờ đây Tần Tang đã có thể nhìn thấy một ngọn núi cô độc đứng sừng sững giữa không trung trong màn mưa xa xăm, đỉnh thiên lập địa như cột trụ chống trời!
Đó chính là Vu Thần Sơn. Nó nằm trong dãy núi lại nổi bật tựa như hạc giữa bầy gà, mang theo một loại khí thế duy ngã độc tôn, khó trách được Vu tộc phong làm Thánh sơn.
Ngọn núi cao nhất, hùng vĩ nhất mà Tần Tang từng gặp qua là Thiên Sơn của Tử Vi Cung.
Mà Vu Thần Sơn không hề kém Thiên Sơn, thậm chỉ còn nhỉnh hơn một chút.
Thiên Sơn bị bao phủ bởi vô số Tiên cấm, mang lại cho người cảm giác tang thương.
Còn Vu Thần Sơn có thể được cả một tộc người thờ phụng thành Thánh Sơn là vì đủ loại truyền thuyết thần thoại về nó. Trong đó có một truyền thuyết nói rằng ngọn núi này trên thông Thanh Minh, dưới tiếp Cửu U, từng là nơi dừng chân của Vu Thần, là nơi Vu Thần hiển linh.
Tầm mắt của Tần Tang xuyên thấu qua màn mưa, nhìn chăm chú vùng trời trên Vu Thần Sơn.
Đỉnh Vu Thần Sơn bị mây đen bao phủ, sấm sét nhảy múa, uốn lượn như rắn, thời thời khắc khắc đều có sấm chớp dữ dội lóe lên, tạo thành một bức tranh Thiên Phạt đáng sợ.
Làm người không nhịn được mà sinh lòng thần phục.
Phải biết loại hiện tượng này cũng không phải là do khí trời ngày mưa.
Cho dù xung quanh mặt trời chói chang, mây đen trên đỉnh Vu Thần Sơn vẫn luôn không tan, sấm chớp chưa từng dừng lại, cũng không biết đã kéo dài bao nhiêu năm.
Nghe nói trong sách ghi chép sớm nhất của của Vu Thần Sơn đã tồn tại hiện tượng này, rất là thần kỳ.
-Tòa Vu Thần Sơn này có vẻ không đơn giản, Thương Lãng Hải cũng có rất nhiều địa điểm thần bí không kém Tử Vi Cung. Thất Sát Điện, Vu Thần Sơn, không biết còn có nơi nào giống như vậy nữa hay không… - Tần Tang cảm khái nói.
Hắn đã từng chứng kiến tiên tích bên trong Tử Vi Cung nên không có bao nhiêu cảm giác chấn động. Những người khác lại không giống vậy, các tu sĩ Nhân tộc lần đầu tiên tới Vu Thần Sơn ít nhiều đều khó nén được mấy phần sợ hãi ở trong mắt.
-Thanh Phong đạo trưởng cũng đã thức dậy? Vừa hay có muốn cùng chúng ta bay đi Vu Thần Sơn trước không?
Tần Tang đang nhìn xuất thần thì bỗng nghe thấy truyền âm của Nhiễm La, liếc mắt nhìn lại, Nhiễm La và đám Ninh Khôn không biết đã xuống xe tự lúc nào, cùng nhau bay tới đây.
-Không đợi thương đội sao?
Kéo dài dễ có chuyện, Tần Tang chỉ mong sao có thể sớm tiến vào Yêu Hải, vừa nghe vậy liền không chút do dự thu hồi trận khí trên xe, bay ra ngoài.
-Ban nãy đã đi xác nhận qua, Vu Thần Sơn mọi thứ đều bình thường, rất nhiều đạo hữu ngồi không yên đã quyết định lập tức lên đường. Thương đội sẽ phái người dẫn theo đội xe chậm rãi di chuyển, nơi này cách Vu Thần Sơn rất gần, không người dám làm xằng làm bậy ở quanh vùng này.
Nhiễm La giải thích vài câu, khẽ gật đầu với Tần Tang, sau đó tiếp tục bay tới dằng trước sắp xếp nhân thủ.
Tần Tang nhìn quanh bốn phía, những cao tu thần long thấy đầu không thấy đuôi suốt cả dọc đường lúc này cũng lần lượt xuất hiện, tụm năm tụm ba bay về phía Vu Thần Sơn. Những người này thuộc các thế lực khác nhau nhưng đều cực kỳ lo lắng về thế cục ở đại lục Vu Thần, chính vì vậy mới kết bạn cùng nhau rời đi Bình Ba Cảng.
Trong số những người này, Tần Tang chỉ nhận thức Ninh Khôn và Tuệ Vấn, nghĩ nghĩ rồi quyết định đi cùng bọn họ, thả chậm tốc độ chờ Nhiễm La.
Chỉ chốc lát sau, Nhiễm La từ phía sau đuổi kịp. Đi cùng với nàng là một nam một nữ. Nam tử tuổi khoảng trung niên, phong độ nhẹ nhàng, chính là đại quản sự của thương hội Quỳnh Vũ, Trâu lão.
Không nghĩ tới, Trâu lão lại trẻ tuổi như thế.
Tần Tang không cảm nhận được loại áp bách của tổ sư Nguyên Anh trên người Trâu lão, có lẽ tu vi của lão là Kết Đan hậu kỳ.