Một quyền này dường như dùng hết dức lực, tuy rằng Trần Yến Lý phản ứng cũng đủ nhanh, lập tức nghiên đầu tránh, nhưng vẫn không cách nào tránh né.
Dừng lại một giây, tầm nhìn trở nên trao đảo, tối lại, ngay sau đó gương mặt bên phải truyền đến cơn đau dữ dội, Trần Yến Lý lui lại về sau mấy bước, va vào vách tường phía sau, tạo nên âm thanh trầm thấp vang lên không gian tĩnh lặng.
Trần Yến Lý cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc, thái độ cũng trở nên cứng rắn.
"Tiết Bùi, mày không được đi vào."
Anh chắn ngay trước cửa, trên cổ vẫn còn hằn vết cào mờ ám. Nhưng trong mắt Tiết Bùi, hành động che chắn này lại chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi.
Trên mặt Tiết Bùi âm u, trong cơn cuồn bạo, anh đã mất đi năng lực điều khiển lý trí, thô bạo đẩy Trần Yến Lý sang một bên mà tiến vào phòng.
Trần Yến Lý ở đằng sau quát gầm lên: " Tiết Bùi!"
Giày da giẫm lên những cánh hoa hồng vương vãi trên sàn, phát ra những âm thanh nặng nề, tựa như tiếng trống dồn dập. Nhưng càng đến gần cửa phòng ngủ, bước chân Tiết Bùi lại chậm dần.
Sự sợ hãi, do dự, thậm chí là một nỗi bất an khó diễn tả, lần đầu tiên trong đời khiến anh chùn bước.
Anh cầu nguyện.
Không thể là cô ấy được.
Bên trong... nhất định không thể là nàng.
Đáng tiếc, Thượng Đế không nghe thấy lời cầu nguyện của anh.
Khoảnh khắc đứng trước cửa, toàn bộ sức lực trên người Tiết Bùi như bị rút cạn.
Nếu trên đường tới đây, anh vẫn còn giữ một tia hy vọng mong manh, thì khi bước vào căn phòng này, tận mắt chứng kiến tất cả, anh gần như sụp đổ hoàn toàn.
Ánh đèn mờ ảo, quần áo vương vãi khắp sàn, bao áo mưa bị xé mở, ga giường lộn xộn không chịu nổi. Tất cả những điều này đều ngầm tố cáo chuyện gì vừa xảy ra.
Chu Y Y nằm trên giường, khuôn mặt vẫn còn ửng hồng khác hẳn ngày thường. Trong đôi mắt cô, dư âm của cơn tình triều vẫn chưa hoàn toàn rút đi. Một vài lọn tóc rối dính vào gò má, chăn trắng phủ lên người cô, nhưng nơi bờ vai, vùng cổ vẫn hiện rõ dấu vết hôn đỏ rực, kéo dài đến tận trước ngực.
Ngay khoảnh khắc đó, Tiết Bùi mới thật sự hiểu thế nào là đau tận xương tủy.
Giống như có ai đó dùng dao cắt xuống một mảnh thịt trên người anh—miếng thịt ấy còn liền với xương cốt, máu chảy đầm đìa, đau đến mức khiến anh không thể thở nổi.
Khi nhìn thấy Tiết Bùi xuất hiện ở cửa, Chu Y Y hơi hoảng hốt, mơ hồ không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô nhíu mày, bản năng cảm thấy có điều bất ổn, liền nắm chặt lấy tấm chăn trên người.
Người phản ứng nhanh nhất là Trần Yến Lý. Anh không còn giữ phong thái điềm tĩnh như trước mà lập tức sập cửa lại, chặn đứng ánh mắt Tiết Bùi.
Lúc này, khi ranh giới cuối cùng đã bị xâm phạm, anh không còn lý do gì để nhún nhường nữa.
Giọng anh lạnh lùng, mang theo ý châm chọc:
"Thì ra mày có thói quen rình trộm đời tư của người khác?"
"Mày đã làm gì cô ấy!"
Tiết Bùi nghiến chặt răng, bàn tay siết thành nắm đấm, từng đường gân xanh trên cổ tay căng lên đầy nguy hiểm.
Trần Yến Lý gạt tay anh ra, khóe môi nhếch lên, giọng cười khẽ nhưng đầy trào phúng:
"Chúng tao là người yêu, tất nhiên làm chuyện mà người yêu nên làm."
Anh cố tình nhấn mạnh từng chữ:
"Tao nghĩ, chuyện này... chẳng liên quan gì đến mày cả."
Những lời này như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Nỗi tức giận bị kìm nén lâu nay trong lồng ngực đột nhiên bùng nổ, như một cơn lũ nhấn chìm lý trí.
Tiết Bùi cảm thấy máu trong cơ thể như chảy ngược, đầu đau như muốn vỡ tung.
Giống như một cơn ác mộng.
Nhất định là một cơn ác mộng.
Anh không biết phải làm gì để có thể tỉnh lại khỏi cơn ác mộng này.
Trần Yến Lý nhàn nhạt nói: "Nếu mày còn xem tao là bạn, thì bây giờ có thể rời đi rồi."
Tiết Bùi bật cười lạnh: "Bạn bè sao?"
Câu nói ấy như giọt nước tràn ly.
Ánh mắt anh bỗng trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, chỉ còn lại sự dữ tợn và thô bạo.
Nắm đấm rơi xuống như bão tố, không còn bất kỳ sự nương tay nào.
Lần này, Trần Yến Lý không hề tránh né mà trực tiếp đối đầu.
Có lẽ bản năng con người vốn đã mang tính hiếu chiến. Một khi bị khiêu khích đến cực hạn, nó sẽ bùng nổ, không thể kiểm soát.
Tiếng đồ vật vỡ vụn vang lên. Máy nhạc quay đĩa bị đẩy ngã xuống đất, vỡ thành từng mảnh. Cần kim không còn hoạt động, dừng lại ngay đoạn phát bài hát 《Cô gái tóc màu sợi đay》.
Tấm màn đêm bị xé rách một khoảng lớn.
Không khí nồng nặc mùi máu.
Một thoáng ngừng thở.
Trần Yến Lý lau vệt máu nơi khóe miệng, nhìn Tiết Bùi, giọng lạnh lùng:
"Tiết Bùi, mày lấy tư cách gì để làm những chuyện này?"
Nắm tay Tiết Bùi chợt dừng lại giữa không trung.
"Mày phải hiểu rõ một chuyện—Chu Y Y đã không còn thích mày nữa."
Từng chữ, từng chữ một, Trần Yến Lý nhấn mạnh.
Cả người Tiết Bùi chấn động.
Không phải vì vết thương trên người, mà là vì câu nói này.
Lời nói ấy như nhát dao sắc bén đâm thẳng vào tim anh.
Anh đứng đó, mờ mịt mất đi phương hướng, như thể bản thân vẫn đang tìm kiếm một lý do chính đáng để xuất hiện ở đây.
Sau một hồi im lặng, rốt cuộc anh cũng cười khẩy, ánh mắt điên cuồng, cố chấp đến đáng sợ.
"Vậy thì sao chứ?"
"Tao yêu cô ấy, vậy là đủ rồi."
Trần Yến Lý lau sạch vết máu nơi khóe môi, bỗng nhiên cảm thán:
"Tiết Bùi, mày thật sự là điên rồi."
Cạch một tiếng, cửa phòng ngủ mở ra, Chu Y Y đã thay quần áo, bước ra ngoài.
Phòng khách giờ đây là một mớ hỗn độn, tất cả những gì từng được trang trí lãng mạn, mộng mơ giờ đều bị hủy hoại. Chiếc bánh kem chưa kịp nếm thử đã rơi xuống đất, kem vương vãi khắp nơi.
Không biết vì sao, cô bỗng nhớ lại ngày đính hôn của mình. Cũng giống như hôm nay, khi cô gần như sắp chạm tay đến hạnh phúc, khi cô tin rằng tất cả sẽ viên mãn, thì bất ngờ lại ập đến.
Từ ngày hôm đó, cuộc sống của cô không còn một ngày bình yên.
Tiết Bùi vẫn đứng đó, bàn tay dính đầy máu, muốn đưa tay kéo cô nhưng cô né tránh.
"Y Y, về nhà với anh đi."
Tiết Bùi gượng cười, giọng nói khàn khàn, mang theo chút nghẹn ngào.
"chú dì đều rất nhớ em. Anh đã mua vé máy bay cho ngày mai rồi, anh đã nói chuyện với họ, anh đến để đón em cùng nhau về."
Chu Y Y như không nghe thấy, cũng không nhìn thấy anh, chỉ lặng lẽ đi đến tủ, cúi người tìm kiếm thứ gì đó.
Hôm đầu tiên dọn đến, cô nhớ đã để hộp thuốc ở đây.
Mở ngăn kéo ra, quả nhiên, cô lấy cồn ra, tăm bông và băng gạc, đặt lên bàn trà.
Trên mặt Trần Yến Lý có vài vết thương rõ rệt, cô lo lắng nếu không xử lý kịp sẽ để lại sẹo. Hai người ngồi xuống sofa, Chu Y Y nhúng tăm bông vào cồn, nhẹ nhàng lau vết thương trên mặt anh. Trần Yến Lý không nói gì, ngoan ngoãn nghiêng mặt để cô dễ dàng xử lý.
Tăm bông nhẹ nhàng chạm vào vết thương, giọng cô mềm mại:
"Đau không?"
Trần Yến Lý khẽ lắc đầu:
"Không đau."
Nhìn vết thương hơi sâu, Chu Y Y nhíu mày, cẩn thận quan sát:
"Sau này sẽ không để lại sẹo chứ?"
"Nếu có sẹo thì sao?" – Trần Yến Lý nửa đùa nửa thật, giọng mang theo chút làm nũng – "em sẽ ghét bỏ anh sao?"
Hai người cứ thế trò chuyện, như thể trong căn phòng này chỉ có họ, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người thứ ba.
Tiết Bùi chỉ đứng lặng một chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.
Căn phòng mở hệ thống sưởi, nhưng anh lại cảm thấy lạnh thấu xương, như thể tất cả tuyết trên thế gian này đều rơi xuống đây, đóng băng hắn từ trong ra ngoài.
Sau khi xử lý xong vết thương, Chu Y Y đặt lại hộp thuốc vào chỗ cũ, rồi bước đến trước mặt Tiết Bùi.
Khoảng cách giữa họ gần trong gang tấc, nhưng dường như xa vạn dặm.
Cô giữ lại cho Tiết Bùi chút thể diện cuối cùng:
"Tôi đã nói chuyện với bố tôi rồi, mấy ngày nữa sẽ trở về, có lẽ anh nghe nhầm."
Dứt lời, ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt dính máu của anh, giọng điệu dửng dưng, gương mặt không chút cảm xúc.
"Đúng rồi, dưới lầu đối diện có tiệm thuốc, anh nên tự xuống đó xử lý vết thương đi."
Cô xoay người rời đi, nhưng Tiết Bùi đột nhiên nắm chặt lấy tay cô.
Cổ tay áo trắng tinh bị vấy bẩn bởi vết máu đỏ tươi, trông thật chói mắt.
Chu Y Y nhíu mày, vẻ mặt dần trở nên mất kiên nhẫn:
"Còn chuyện gì nữa sao? Chúng tôi chuẩn bị nghỉ ngơi."
Trên tường, kim đồng hồ đã chỉ 12 giờ 30 phút.
Trò hề này, cũng nên kết thúc rồi.
Bàn tay siết chặt hơn, anh càng nắm càng chặt, như thể chỉ có vậy, anh mới tìm được một chút an ủi.
Anh im lặng, không nói lời nào, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng thốt lên hai chữ:
"Xin lỗi."
Chu Y Y không có bất kỳ phản ứng nào.
"Anh không biết... Chúng ta đã trở thành như thế này từ lúc nào?"
Chu Y Y không muốn truy cứu thêm bất cứ điều gì nữa. Cô chỉ bất lực thở dài, nhìn anh bằng ánh mắt chân thành và tha thiết:
"Tiết Bùi, tôi rất mệt, thật sự đấy... Xin hãy buông tha cho tôi đi."
Hốc mắt Tiết Bùi chợt đỏ hoe.
"Xin lỗi... Anh không làm được."
—
Khi Tiết Bùi bước ra khỏi sảnh lớn khách sạn, trên quảng trường phía xa bỗng rực sáng những chùm pháo hoa, lộng lẫy, huy hoàng nhưng cũng đầy xa cách.
Những chiếc lồng đèn đỏ treo dọc con phố, báo hiệu một năm mới đã đến. Ngày tháng sang trang, vạn vật lại như dòng nước chảy, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu, những chuyện đã qua dường như cũng có thể tạm gác lại.
Bóng đêm buông sâu. Tiết Bùi ngồi xuống chiếc ghế dài ven đường, rút ra một điếu thuốc. Nhưng tay anh run đến mức không thể châm lửa ngay lập tức.
Cảm giác này... giống như một điềm báo chẳng lành.
Những người qua đường không khỏi liếc nhìn anh, khe khẽ bàn tán. Anh biết lúc này, bản thân trông có bao nhiêu thảm hại và đáng sợ.
Máu từ vết thương trên trán vẫn không ngừng rỉ xuống, men theo đường nét sắc bén của khuôn mặt, hòa cùng khóe mắt, đặc quánh và dính chặt. Một bên mắt của anh gần như không thể mở ra.
Anh không đưa tay lau đi, cứ để mặc cho những giọt máu nhỏ xuống cằm, rồi thấm vào lớp áo khoác đen, biến mất không dấu vết.
Ánh lửa từ bật lửa soi lên khuôn mặt tái nhợt. Trong đôi mắt anh, chỉ còn lại sự điên cuồng muốn hủy diệt tất cả cùng nỗi tuyệt vọng vô bờ bến.
Anh nhớ đến những bức ảnh đã nhận được vào sáng nay.
Vì tò mò về người đàn ông cô yêu, anh đã sai người điều tra hành tung của cô trong khoảng thời gian gần đây.
Những bức ảnh ấy đẹp đến nao lòng. Trên từng con phố, họ ôm nhau, hôn nhau, cùng nhau tận hưởng những bữa tối lãng mạn dưới ánh nến. Họ nhảy dù cùng nhau, đến chùa cầu phúc, và trên khuôn mặt cô, nụ cười rạng rỡ đã lâu không thấy lại xuất hiện.
Không giống như khi nàng ở bên Lý Trú, ánh mắt cô khi nhìn Trần Yến Lý tràn ngập sự ngưỡng mộ, và một niềm vui rõ ràng không thể che giấu.
Anh nhớ đến lần cuối cùng gặp mặt cô. Khi ấy, cô đã nói:
"Ở bên anh ấy, tôi thậm chí không còn hận anh nhiều như trước, cũng không muốn trách cứ bất cứ điều gì nữa."
Cô muốn anh buông tay để cô được trọn vẹn hạnh phúc.
Trên suốt chuyến bay dài ba tiếng đồng hồ, anh đã ngắm nhìn những bức ảnh ấy, rồi tự hỏi:
Có phải từ trước đến nay, tôi đã có quá nhiều thứ, mà lại đạt được chúng quá dễ dàng... nên giờ đây, tôi nhất định phải đánh đổi bằng việc mất đi điều quan trọng nhất sao?
Anh nhớ đến hình bóng cô trong giấc mơ của mình—đôi mắt ướt át, làn da trắng muốt, những dấu vết trải dài khắp thân thể nàng...
Anh gục đầu xuống hai đầu gối, bờ vai không kìm được mà run lên từng cơn.
Rồi anh bật ho dữ dội, như thể muốn khạc cả trái tim và lá phổi của mình ra ngoài.
Giữa đêm đông giá lạnh, cô nhìn về phía cuối màn sương mù.
Trái tim anh... đã chết trong đêm đông này.