Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 72

Chu Y Y bước ra khỏi sân bay thủ đô, hôm nay trời nắng gắt hơn bình thường, cô giơ tay che mắt lại.

Lên taxi, cô quay đầu nhìn qua kính sau.

Mọi thứ vẫn như bình thường.

Có lẽ anh không biết cô đã đến, mà cô cũng không muốn anh biết.

Tài xế thấy cô không mang hành lý, liền bắt chuyện: "Đi tiễn bạn à?"

"Vâng."

Tài xế đùa: "Trời nóng thế này mà vẫn chịu ra ngoài, chắc là người bạn rất quan trọng nhỉ."

Chu Y Y mỉm cười.

"Cô xem, thời tiết thế này, đứng ngoài một lúc là có thể bị say nắng rồi..."

Đang nói dở, điện thoại trong ba lô bỗng rung lên.

Cô nhận được tin nhắn của Trần Yến Lý, có lẽ anh đã gửi nó vào giây phút cuối cùng trước khi cất cánh.

Trần: "Thực ra, anh cũng không nhất định phải ép em từ bỏ mọi thứ ở Bắc Thành để đi cùng anh đến Cảng Thành. Anh chỉ muốn một lời cam kết, nhưng anh biết, em không thể cho anh điều đó. Anh không chỉ đang ép em đưa ra lựa chọn, mà còn đang ép chính mình...Trước đây, anh chưa từng khao khát hôn nhân. Có người từng nói anh sống quá lý tưởng, không có hơi thở của cuộc sống thường nhật, chắc chắn không thể chịu đựng được quá trình chuyển từ tình yêu sang hôn nhân, bởi vì cuối cùng, mọi cuộc hôn nhân đều khó tránh khỏi cảnh ngổn ngang bộn bề. Anh rất đồng tình với điều đó.

Nhưng sau này, anh lại nghĩ, nếu người ở bên anh là em, thì cho dù hôn nhân có chỉ là cuộc sống tầm thường xoay quanh cơm áo gạo tiền, anh vẫn rất mong chờ.

Anh luôn cảm thấy chúng ta không nên kết thúc như thế này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ dù có tiếp tục, kết quả cũng chẳng khác gì. Anh hiểu lựa chọn của em. Sau này, nếu em gặp vấn đề gì trong công việc, cứ tìm anh. Như anh đã từng nói, ở chỗ anh, em có chế độ khuyến mãi trọn đời."

Nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại, tầm nhìn dần trở nên nhòe đi.

Chu Y Y nhớ lại, trước khi lên máy bay, anh ấy đã quay đầu nhìn lại một lần cuối, có lẽ là đang tìm kiếm cô giữa đám đông.

Những ngày qua, cô vẫn luôn tự hỏi, nếu lần đầu tiên đi xem mắt, người cô gặp không phải Lý Trú mà là anh ấy, thì câu chuyện của họ có kết thúc khác không?

Nhưng cuộc sống vốn dĩ không chịu nổi những giả thiết hay suy đoán.

Hai năm trước, cô chẳng hề có bất cứ mong đợi gì với tương lai, cũng không đặt hy vọng vào bất cứ điều gì. Cô nhìn thấy cuộc đời mình chỉ có một khả năng duy nhất—đó là nghe theo lời Ngô Tú Trân, tìm một người đàn ông phù hợp để kết hôn, sống một cuộc sống bình bình đạm đạm. Có thể không có tình yêu, chỉ cần phù hợp với nhau, thì cứ thế mà sống qua ngày cũng chẳng sao.

Hôn nhân, đối với cô khi ấy, chỉ là tìm một người để cùng san sẻ tiền thuê nhà, hóa đơn điện nước, tiết kiệm chi phí sinh hoạt, rồi trong những lần cãi vã và thỏa hiệp không ngừng mà tiêu hao thời gian.

Lý Trú từng mang đến cho cô một chút hy vọng, khiến cô tin rằng hôn nhân có thể trở thành sự cứu rỗi của cuộc sống. Nhưng cuối cùng, chính hắn lại tàn nhẫn xé nát ảo tưởng đó.

Năm nay cô đã hai mươi tám tuổi, từng trải qua một mối quan hệ thất bại, suýt nữa bước vào hôn nhân. Vì vậy, cô càng không muốn bị xã hội thúc ép, cũng không muốn bị ràng buộc bởi suy nghĩ của mẹ rằng phải kết hôn trước ba mươi tuổi. Cô tận hưởng quá trình yêu đương, nhưng hôn nhân lại là một vấn đề cần phải cân nhắc kỹ lưỡng hơn. Cô dần nhận ra rằng, đối với mình, hôn nhân không phải là điều thiết yếu trong cuộc sống.

Trước đây, cô luôn mang tâm lý hy sinh, thích làm những điều khiến bản thân cảm động. Vì Tiết Bùi học ở Bắc Thành, khi đăng ký nguyện vọng, cô không hề cân nhắc bất cứ ngôi trường nào ngoài Bắc Thành. Cô đã quen lấy Tiết Bùi làm mục tiêu, quen gắn cuộc đời mình với người khác. Nhưng bây giờ, sau ngần ấy năm, cô hiểu được bản thân khi đó đã ngốc nghếch thế nào.

Cô không thể yêu một người vô điều kiện như trước nữa, cũng sẽ không từ bỏ công việc, bạn bè của mình để đến một nơi xa lạ bắt đầu lại từ đầu chỉ vì một ai đó. Bởi vì công việc và các mối quan hệ hiện tại chính là nguồn cảm giác an toàn lớn nhất của cô.

Buổi tối, khi tắm, Chu Y Y cúi đầu nhìn hình xăm dưới xương quai xanh của mình, đó là tên của Trần Yến Lý.

Cô ngẩn người nhìn thật lâu, ánh mắt dần trở nên u ám.

Cô vẫn nhớ ngày họ cùng nhau xăm hình, Trần Yến Lý đã hỏi cô:

"Nếu xăm ở đây, em sẽ mãi mãi nhớ đến anh chứ?"

Cô gật đầu: "Sẽ nhớ."

"Còn anh thì sao?"

Trần Yến Lý mỉm cười đáp: "Anh cũng sẽ nhớ. Em có muốn biết vì sao không?"

"Sao vậy?"

"Vì chó con sẽ luôn nhớ chủ nhân của nó, trừ khi chủ nhân bỏ rơi nó trước."

Chu Y Y lặng lẽ rưng rưng nước mắt.

Cô nghĩ, mình sẽ không xóa hình xăm này, vì đó là minh chứng cho mối tình từng tồn tại.

Khi biết tin Chu Y Y chia tay, Tiết Bùi đang tham dự một diễn đàn kinh doanh quan trọng ở thành phố lân cận. Anh được mời lên phát biểu với tư cách khách mời.

Diễn giả trước đó vừa kết thúc phần trình bày, nhân viên đến chỗ ngồi của anh, ra hiệu anh bước lên sân khấu từ phía bên phải.

Trước khi lên sân khấu, Tiết Bùi liếc nhìn điện thoại.

Sau đó, anh thấy một tin nhắn từ Tạ Dao gửi đến cách đây năm phút.

[Hôm qua em đi ăn với chị Y Y, hình như chị ấy đã chia tay bạn trai rồi.]

Chỉ một tin nhắn ngắn ngủi như vậy cũng khiến tâm trạng anh không thể bình tĩnh lại được.

Cảm giác vui sướng tột cùng ập đến, đầu óc anh gần như trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì.

Người ta nói khi quá phấn khích, cơ thể sẽ có phản ứng run rẩy. Anh nhìn bàn tay trái đang khẽ run của mình, thì ra điều đó là thật.

Người dẫn chương trình đã giới thiệu xong, nhưng Tiết Bùi vẫn đứng yên tại chỗ, cho đến khi nhân viên bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở:

"Tiết tiên sinh, đến lượt ngài rồi."

Lúc này, anh mới sực tỉnh, bước lên bục phát biểu.

Anh không có thói quen chuẩn bị bài phát biểu trước, giờ đây, khi đứng trên sân khấu, toàn bộ nội dung dự định nói đều bị quên sạch. Toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn vào dòng chữ trên màn hình điện thoại—

"Hình như chị ấy đã chia tay bạn trai rồi."

Họ đã chia tay.

Cuối cùng cũng chia tay rồi.

Tiết Bùi như chìm vào trong một giấc mơ, khóe môi khẽ cong lên.

"Xin lỗi, vì một số lý do bất ngờ, tôi đã quên mất mình định nói gì rồi."

Khán giả bên dưới tưởng rằng đây là một chi tiết có chủ đích, tất cả đều phối hợp bật cười.

Tiết Bùi thậm chí còn quay đầu liếc nhìn chủ đề của diễn đàn hôm nay, nhanh chóng hồi tưởng trong đầu, rồi sắp xếp lại câu từ.

Mọi người cứ ngỡ đó là một phần của chương trình, hội trường vang lên những tiếng cười.

Chỉ có nhân viên đứng gần anh mới biết, đây không phải là hiệu ứng sân khấu, mà là sự thật.

Người nhân viên toát mồ hôi thay anh, nhưng giây tiếp theo, mọi lo lắng đều tan biến.

Tiết tiên sinh trên sân khấu nhanh chóng lấy lại phong độ, có lẽ nhờ màn mở đầu này, khán giả lại càng chăm chú lắng nghe hơn.

Nhưng Tiết Bùi nghĩ, đây có lẽ là bài phát biểu tệ nhất trong đời anh.

Nhưng mặc kệ đi.

Sau khi diễn đàn kết thúc, vẫn còn một buổi tiệc tối, nhưng anh từ chối lời mời và rời đi sớm.

Khi xe rời khỏi bãi đậu, Tiết Bùi lái xe lên đường lớn, nhưng chỉ sau vài phút, anh đã đạp phanh, cho xe dừng lại bên lề.

Kéo cửa kính xuống, anh châm một điếu thuốc rồi gọi tài xế lái hộ.

Anh biết bản thân không đủ bình tĩnh để lái xe.

Giờ phút này, anh phấn khích đến mức gần như không thể cầm chắc vô lăng.

Ngay cả chính anh cũng cảm thấy buồn cười vì dáng vẻ mất kiểm soát của mình.

Hai tiếng sau, xe dừng lại dưới khu nhà trọ của Chu Y Y. Tài xế nhìn sắc mặt anh, tò mò hỏi:

"Tiên sinh về sớm như vậy, chắc là muốn đến ở bên bạn gái phải không?"

Tiết Bùi sững người một lúc, sau đó mỉm cười gật đầu.
"Ừ."

Trước khi xuống xe, anh trả cho tài xế số tiền gấp ba lần giá dịch vụ. Đối phương liên tục cúi đầu cảm ơn, vẫn chưa hiểu rốt cuộc mình đã nói đúng câu nào.

Đứng trước cửa nhà trọ của Chu Y Y một lúc lâu, Tiết Bùi mới lấy hết can đảm để gõ cửa.

Nhưng đợi mãi cũng không thấy ai ra mở.

Anh cứ lặng lẽ chờ đợi, vô cùng kiên nhẫn, liên tục đọc đi đọc lại dòng tin nhắn vỏn vẹn 28 chữ ấy. (câu gốc trong tiếng trung là 28 từ tính cả dấu câu nhé)

Thậm chí, anh còn muốn xuống lầu chạy vài vòng.

Mãi đến tận bảy giờ tối, khi Chu Y Y từ bên ngoài trở về, anh mới sực nhớ ra hôm nay là ngày làm việc, cô vừa tan ca xong.

Chu Y Y xách túi rau vừa mua ở chợ, tay phải lục tìm chìa khóa trong túi xách, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc nhìn anh: "Sao anh lại ở đây?"

Tiết Bùi còn chưa kịp tìm lý do, cô đã hỏi tiếp: "Mẹ tôi bảo anh đến lấy bánh trung thu à?"

Sắp đến Trung thu, mẹ cô gửi rất nhiều bánh lên. Mấy ngày trước, Ngô Tú Trân dặn cô mang qua cho Tiết Bùi, nhưng vì bận chạy dự án nên cô quên khuấy mất.

Không ngờ, Chu Y Y lại vô tình giúp anh tìm được cái cớ. Tiết Bùi mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, dì bảo anh đến lấy."

Nhờ vậy, anh thuận lợi ngồi xuống trong căn nhà trọ của cô và còn có một bữa ăn cơm ké.

Lúc ăn tối, Chu Y Y chợt nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Mẹ tôi gửi lên nhiều lắm, nếu ăn không hết thì anh có thể mang cho Tạ Dao một ít."

"Ừ, được rồi."

Tiết Bùi giả vờ như vô tình nhắc đến: "À, anh nghe Tạ Dao nói, em và A Lý chia tay rồi à?"

Đôi đũa trên tay Chu Y Y hơi khựng lại, một lúc lâu sau mới gật đầu: "Ừ, chia tay cũng được một thời gian rồi."

Nghe chính miệng cô xác nhận, Tiết Bùi gần như không kìm được nụ cười trên môi, nhưng anh cũng không thể để lộ bất cứ điều gì.

Anh ho nhẹ một tiếng: "Sao lại chia tay? Trước đó anh còn thấy hai người vẫn tốt mà?"

Chu Y Y không muốn nói nhiều, chỉ đáp qua loa: "Có nhiều lý do lắm."

Thật ra, Tiết Bùi chẳng quan tâm lý do là gì, anh chỉ cần biết rằng họ thật sự đã chia tay.

Tốt nhất là mãi mãi không tái hợp.

Và anh cũng sẽ không để chuyện đó có cơ hội xảy ra.

Tối hôm đó, Tiết Bùi phấn khích đến mức cả đêm không ngủ được.

Anh nghĩ từ cái tên đặt cho con sau này, đến vị trí của căn nhà gần trường học.

Nửa đêm, anh gọi cho Chu Khi Ngự, rủ anh ta đi uống rượu.

Chu Khi Ngự tưởng rằng anh lại bị Chu Y Y làm tổn thương, lo lắng anh sẽ làm chuyện dại dột, vội vàng lái xe đến quán bar gần nhà anh.

Lúc đến nơi, Tiết Bùi đã uống đến nửa say, đôi mắt mơ màng, tựa vào cánh tay phải, nhìn chằm chằm vào ly rượu sóng sánh trước mặt.

"Sự cố gắng của tôi đã có tác dụng rồi."

"Cái gì cơ?"

"Bọn họ cuối cùng cũng chia tay rồi."

Vừa nói, Tiết Bùi vừa khép mắt lại. Chu Khi Ngự nhìn thấy khóe mắt anh ươn ướt.

Anh nghe thấy Tiết Bùi khẽ thì thầm:

"Cậu ta cuối cùng cũng trả lại Y Y cho tôi rồi."

Bình Luận (0)
Comment