Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 73

Chu Viễn Đình đỗ vào Đại học Công nghệ Bắc Thành.

Chưa đến ngày khai giảng, cậu đã đến Bắc Thành trước một tuần, vì ở quê một mình thực sự quá chán.

Chu Viễn Đình học ngành Kỹ thuật Phần mềm, ban ngày có thời gian là chạy đến công ty của Tiết Bùi, nói là để học hỏi, buổi tối lại được Tiết Bùi đưa về.

Đi đi lại lại, Chu Y Y và Tiết Bùi gần như ngày nào cũng gặp nhau.

Tiết Bùi mỗi ngày đều ở trong căn hộ thuê đến tận hơn mười giờ tối mới về nhà. Chu Y Y làm việc trong phòng ngủ, còn anh thì ở phòng khách giảng giải cho Chu Viễn Đình về cấu trúc dữ liệu và thuật toán, tất cả đều là kiến thức liên quan đến ngành Kỹ thuật Phần mềm.

Chu Viễn Đình thực sự có chút không chịu nổi, chưa khai giảng mà đã phải học bù thế này sao.

Cậu nhỏ giọng than phiền: "Anh, thực ra em cũng không cần chăm chỉ đến mức này đâu."

Thực ra, Tiết Bùi chỉ muốn ở lại đây lâu thêm một chút, lâu đến mức có thể nói với cô một câu "Ngủ ngon" rồi mới rời đi.

Công ty của Tiết Bùi cách đây rất xa, mỗi ngày đi đi về về rất mất thời gian. Chu Viễn Đình vốn định ở lại nhà của Tiết Bùi, nhưng bị Chu Y Y từ chối với lý do không thể làm phiền người khác. Không biết vì sao Tiết Bùi cũng không đồng ý, thế là cậu bỗng chốc trở thành người bị ghét bỏ, buổi tối đành ngoan ngoãn quay về căn hộ thuê, ngủ ở phòng khách.

Chỉ là chiếc ghế sô pha trong phòng khách vừa hẹp vừa nhỏ, cậu cao đến 1m8, duỗi chân cũng không thẳng được, mỗi sáng thức dậy đều đau lưng nhức mỏi.

Cuối cùng cũng đến ngày tân sinh viên nhập học, hôm đó đúng vào Chủ nhật, Chu Y Y và Tiết Bùi cùng đi với cậu đến trường làm thủ tục nhập học.

Hành lý mà Chu Viễn Đình mang theo không nhiều, một vali 30 inch và hai túi du lịch. Chu Y Y định giúp cậu kéo vali, nhưng Tiết Bùi đã đón lấy.

"Để anh, em nghỉ chút đi."

Cuối cùng, trên tay Chu Y Y ngoài tấm bản đồ chỉ dẫn trong trường ra thì chẳng còn gì cả.

Ngược lại, Chu Viễn Đình lại rất hăng hái đưa túi du lịch cho cô: "Chị, vậy chị cầm giúp em cái này đi, cái này nặng lắm đó."

Vừa dứt lời, cậu bắt gặp ánh mắt của Tiết Bùi, liền rụt tay lại ngay, cười gượng nói: "Em đùa thôi, em tự cầm được mà."

Hôm nay trời nắng gắt hơn hẳn mọi ngày, đi được vài bước đã nóng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng. Chu Y Y giương ô, vừa nhìn biển chỉ đường bên đường vừa đối chiếu với bản đồ trong tay.

Còn chưa kịp phản ứng, Tiết Bùi đột nhiên cúi người chui vào dưới ô của cô.

Khoảng cách giữa hai người lập tức được kéo gần lại, mùi nước hoa nam thoang thoảng xộc vào mũi, khiến Chu Y Y hơi sững người trong chốc lát. Nhưng động tác của anh lại quá tự nhiên, giống như hồi còn đi học, anh chẳng bao giờ chịu mang ô, mỗi lần tan học về nhà đều phải chen chúc dưới ô của cô.

Chu Viễn Đình đi phía trước quay đầu lại vừa vặn trông thấy cảnh này, bực bội nói: "Sao chỉ có mỗi mình em phơi nắng vậy, được lắm, hai người các anh bắt nạt em, để em xách hành lý nặng nhất, phơi nắng nhiều nhất."

Tiết Bùi dường như tâm trạng rất tốt, chỉ cười cười, không phản bác.

Chu Y Y vẫn có chút không tự nhiên, liền ném ô cho Chu Viễn Đình, sau đó nhanh chóng bước lên phía trước vài bước, đi vào dưới bóng cây rồi giơ bản đồ trường lên che nắng.

Tiết Bùi cụp mắt xuống, trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.

Phía trước chính là ký túc xá nam, Chu Y Y không tiện vào trong. Nghĩ đến việc sắp tới sẽ có huấn luyện quân sự, cô liền ghé vào siêu thị trong trường mua kem chống nắng và một số đồ dùng sinh hoạt khác cho Chu Viễn Đình.

Tiết Bùi giúp mang hành lý lên lầu.

Ký túc xá của Chu Viễn Đình nằm trên tầng ba, là phòng bốn người. Cậu ta đến trễ, nên trong phòng hầu như mọi người đã có mặt đầy đủ.

Chu Viễn Đình mở vali ra dọn dẹp đồ đạc, còn Tiết Bùi thì quan sát môi trường ký túc xá ở đây.

"Anh Tiết Bùi, hồi chị em lên đại học, có phải anh cũng đưa chị ấy đi nhập học không?"

"Ừ."

Nhớ lại chuyện nhiều năm trước, ánh mắt Tiết Bùi trở nên dịu dàng.

Hồi đó, Chu Y Y có chút lơ đễnh, lại không biết đường, rất hay dựa dẫm vào anh. Anh cầm một tấm bản đồ của trường, cùng cô đi nhận đồ quân sự, làm thẻ cơm, thẻ thư viện.

Cô lên ký túc xá dọn đồ, chưa được bao lâu đã phát hiện thiếu cái này cái kia. Tiết Bùi chờ dưới lầu ký túc xá nữ, cứ vài phút lại nhận được tin nhắn của cô.

【Tiết Bùi, mua giúp tớ một đôi dép, lát nữa tớ xuống lấy!】

【A a a, tớ quên mua móc treo quần áo rồi.】

【Cả sữa tắm nữa!】

【Tiện thể mua luôn chai thuốc xịt muỗi, nghe nói tối ở đây nhiều muỗi lắm.】

Nguyên một buổi chiều, Tiết Bùi cứ đi đi về về giữa siêu thị và ký túc xá của cô.

Cuối cùng, Chu Y Y đánh giá một câu: "Tiết Bùi, may mà có cậu, không thì tối nay tớ phải chạy mỏi chân mất, cứ một lát lại nhớ ra một thứ."

Anh nghĩ, có lẽ Chu Y Y đã sớm quên mất những chuyện này rồi.

Chu Viễn Đình ra ban công giặt chiếc khăn mặt mới mua, đúng lúc một nam sinh vừa tắm xong đang phơi quần áo ở đó, tiện thể bắt chuyện làm quen.

"Này, sao chị cậu không lên lầu vậy?"

Chu Viễn Đình nghi hoặc hỏi: "Chị tôi? Cậu vừa gặp chị tôi rồi à?"

"Lúc các cậu xuống xe trước cổng trường, tôi ở ngay phía sau đấy."

"À, chị tôi nói đây là ký túc xá nam, không tiện lên."

"Có gì đâu, báo với quản lý ký túc một tiếng là được mà." Nam sinh nhỏ giọng nói, "Mà nói thật nhé, bóng lưng chị cậu giống hệt bạn gái cũ của tôi, vừa nhìn thấy mà tôi cứ ngỡ ngàng luôn."

Chu Viễn Đình không tin, nhíu mày nói: "Cậu nói xạo đi."

"Thật đấy, không tin lát nữa tôi cho cậu xem ảnh." Nam sinh lại tiếp tục hỏi, "À đúng rồi, người ở ngoài kia là anh trai cậu à? Chiếc xe anh ấy lái trông ngầu quá."

"Tôi là anh rể cậu."

Không biết Tiết Bùi đã đứng ở cửa ban công từ lúc nào, lạnh lùng nhìn cậu ta, sắc mặt rõ ràng không tốt chút nào.

Năm chữ vang dội khiến Chu Viễn Đình run tay.

"Bộp" một tiếng, chiếc khăn vừa giặt xong rơi thẳng xuống đất.

Cậu ta kinh ngạc nhìn Tiết Bùi.

Cậu ta không nghe lầm chứ?

Anh rể?

Chu Viễn Đình cảm thấy hoặc là mình bị ảo giác, hoặc là cậu ta hiểu sai nghĩa của từ "anh rể" mất rồi.

Nam sinh kia nói hớ, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu, chỉ là thấy hơi giống thôi."

Xuống khỏi ký túc xá, Chu Viễn Đình vẫn còn suy nghĩ về chuyện vừa rồi, đến mức đi đường cũng không tập trung.

Nghĩ lại mấy ngày nay, cách Tiết Bùi và chị mình tương tác, nhìn thế nào cũng không giống một cặp đôi.

"Anh, vừa rồi anh đùa với bạn cùng phòng em đấy à?"

Tiết Bùi cười nhạt đáp lại: "Em thấy sao?"

Chu Viễn Đình chớp mắt: "Đù, thật hả?"

Quá tải thông tin, đầu óc Chu Viễn Đình bỗng chốc đơ luôn, trong đầu như có tiếng điện giật nho nhỏ vang lên.

Chuyện này... rốt cuộc là thế nào?

"Nhưng mà, chị em hình như không thích anh." Chu Viễn Đình nói thẳng, mặc dù Tiết Bùi rất tốt, nhưng cậu ta nhìn ra được chị mình không có ý đó với anh, "Chị ấy đến giờ còn không nỡ vứt đồ của bạn trai cũ đi nữa kìa."

Câu nói này không khác gì một nhát dao đâm thẳng vào tim Tiết Bùi.

"Em cảm thấy họ sẽ quay lại với nhau thôi."

Giọng Tiết Bùi trầm xuống: "Không thể nào."

Chu Viễn Đình biết mình vừa giẫm phải mìn, lập tức im bặt.

Xuống đến dưới lầu, Tiết Bùi lại hỏi: "Tiền sinh hoạt đủ dùng không?"

Chu Viễn Đình gật đầu: "Đủ mà."

Trước khi đi, Tiết Bùi đưa cho cậu ta một chiếc ví mới.

"Quà nhập học, cầm đi."

Đợi đến khi Tiết Bùi lái xe rời đi, Chu Viễn Đình mới mở ví ra.

Đậu má.

Cậu ta buột miệng chửi thề.

Không ngờ bên trong còn có một tấm thẻ ngân hàng.

Trên đường về, Tiết Bùi nhận được tin nhắn của Chu Viễn Đình.

【Cảm ơn anh rể!】

Kèm theo ba sticker cúi chào cảm ơn.

Chu Y Y ngồi ghế phụ, thấy tên Chu Viễn Đình trên khung chat, liền hỏi:

"Sao thế? Nó quên đồ à?"

"Không có gì."

Tiết Bùi khẽ cong khóe môi.

Tháng Chín chưa qua hết, Tạ Dao và Tiết Bùi đã chia tay.

Chu Y Y thấy tin này trên trang cá nhân của Tạ Dao.

Lúc đó cô đang trên tàu điện ngầm sau giờ làm, lướt thấy tin mà sững cả người.

Định bụng về nhà sẽ tìm cô ấy hỏi chuyện, nhưng không ngờ Tạ Dao lại chủ động liên lạc với cô trước.

Lý do chia tay rất đơn giản.

Cô ấy nói ở bên Tiết Bùi không có chủ đề chung để nói chuyện, ở lâu dài cả hai đều cảm thấy không hợp, nên đã chọn cách chia tay trong hòa bình.

Nói có lý có lẽ, nhưng không biết sao, Chu Y Y lại cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai, mà lại không nói rõ được là sai chỗ nào.

Cho đến khi gặp lại Tiết Bùi, cô mới dần hiểu ra.

Bởi vì trên gương mặt anh, không hề có một chút buồn bã nào sau khi chia tay.

Cuối tháng, nhân sự trong công ty có biến động, quản lý của nhóm dự án số hai từ chức. Do chưa tuyển được người mới, tổng giám đốc Tiêu đành tạm thời để Chu Y Y tiếp quản.

Khối lượng công việc tăng lên gấp bội, Chu Y Y gần như ngày nào cũng bận đến tận khuya mới bắt taxi về nhà.

Ngay cả kỳ nghỉ lễ Quốc khánh cũng không ngoại lệ.

Tối hôm đó, Hiểu Vân đã đặt xe trên ứng dụng gọi xe, định đi chung với cô.

Nhưng khi ra đến cổng, Chu Y Y trông thấy Tiết Bùi từ cửa hàng tiện lợi gần đó đi ra, trên tay còn kẹp một điếu thuốc lá đang cháy dở.

Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy cô, Tiết Bùi lập tức dập tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh.

Hành động trôi chảy như nước chảy mây trôi.

Nhưng khi đến gần, vẫn có thể ngửi thấy mùi nicotine nồng nặc.

Chu Y Y thắc mắc hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

"Dì lo em về nhà muộn không an toàn, nên nhờ anh đến đón em."

Một tiếng trước, Chu Y Y có nhắn trong nhóm chat gia đình rằng tối nay phải làm thêm, lát nữa sẽ gửi biển số xe của tài xế đi chung lên nhóm.

Còn Hiểu Vân thì đang quan sát người đàn ông tuấn tú trước mặt. Vì anh ta có khí chất quá xa cách, nên cô ấy thậm chí không dám chủ động chào hỏi.

Cô ấy nhỏ giọng hỏi Chu Y Y: "Anh ấy là ai vậy?"

Chu Y Y thuận miệng đáp: "Hàng xóm của mình, cũng làm việc ở Bắc Thành."

Cách xưng hô xa lạ "hàng xóm" khiến Tiết Bùi sững lại một chút, nhưng ngay sau đó, anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.

"Muộn rồi, lên xe đi."

Chu Y Y không suy nghĩ nhiều, bảo Hiểu Vân hủy chuyến xe.

Nhưng sáng hôm sau, Hiểu Vân kể lại với cô rằng sáu giờ sáng khi xuống lầu lấy đồ ăn, đã thấy chiếc xe này đậu ở đó.

Nói cách khác, anh đã đợi ít nhất hơn năm tiếng đồng hồ.

Chu Y Y đang ăn trưa, nghe xong liền mất cả khẩu vị.

Những hành động ngày càng nhiều của Tiết Bùi khiến Chu Y Y nghĩ đến một số suy đoán không mấy tốt đẹp.

Kỳ nghỉ lễ quốc khánh, vì phải tăng ca nên Chu Y Y chỉ được nghỉ ba ngày.

Trước kỳ nghỉ, nhóm của họ tổ chức một buổi tiệc liên hoan. Sau khi kết thúc, mọi người vẫn chưa thỏa mãn nên kéo nhau đi hát karaoke gần đó.

Dạo này tăng ca quá căng thẳng, ai cũng bị dồn nén lâu ngày, thế là tất cả đều quẩy hết mình. Chu Y Y hiếm hoi có một lần giải tỏa, cả buổi tối gào thét hát hò, uống không ít rượu, cứ như muốn ngâm mình trong cồn.

Đêm giảm stress này kéo dài đến tận rạng sáng.

Một đồng nghiệp nam lái xe đến, tiện đường đưa cô và Hiểu Vân về. Hiểu Vân ở gần hơn, Chu Y Y là người xuống xe cuối cùng.

Hôm nay cô thực sự uống hơi nhiều, nhìn mặt trăng mà cũng thấy hình chồng lên nhau, đi đứng loạng choạng.

Đồng nghiệp nam định đỡ cô, nhưng lại cảm thấy không hợp lý, nên chỉ đi cùng cô vào khu chung cư rồi mới rời đi.

"Quản lý, tôi đi trước nhé, chị nghỉ ngơi sớm đi."

Chu Y Y liếc nhìn thời gian, hóa ra đã hơn mười hai giờ.

"Ừ, hôm nay cảm ơn cậu nhé."

"Không có gì đâu, chuyện nhỏ mà."

Chu Y Y cười, vẫy tay chào tạm biệt: "Bye bye."

"Bye bye."

Cô bước vào khu chung cư, lúc này mới phát hiện Tiết Bùi không biết đã đến từ khi nào, đang đứng bên cạnh cánh cổng sắt tầng một.

Đêm nay trăng mờ, ánh đèn đường yếu ớt, một nửa gương mặt anh chìm trong bóng tối, biểu cảm không nhìn rõ, đầu ngón tay vẫn nghịch chiếc bật lửa. Khi cất giọng, giọng anh có chút khàn khàn.

"Bạn mới quen à?"

Anh đang hỏi về người đàn ông vừa đưa cô về.

Chu Y Y không để ý đến anh, lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa. Nhưng vì Tiết Bùi quá cao, anh chắn hết ánh sáng, khiến cô không nhìn rõ chìa khóa, thử mãi mà không khớp.

Chu Y Y mất kiên nhẫn, phất tay ra hiệu cho anh tránh ra: "Anh lùi ra một chút đi."

Nhưng Tiết Bùi vẫn đứng yên, tiếp tục xoáy vào chủ đề về người đàn ông kia.

"Hai người quen nhau ở đâu? Quán bar à?"

"Xe cậu ta sắp thành sắt vụn rồi."

"Chiều cao cũng chẳng nổi bật, trông chẳng có gì đặc biệt."

Giọng điệu ngày càng chua chát.

Chu Y Y cuối cùng cũng dừng lại, liếc anh một cái: "Anh biết tôn trọng người khác không? Cậu ấy là đồng nghiệp của tôi."

Giọng cô không mấy vui vẻ, nhưng Tiết Bùi không tức giận, ngược lại còn khẽ cười, như thể vừa trút được gánh nặng.

"Xin lỗi, vậy lần sau anh sẽ xin lỗi cậu ta trước mặt em, được không?"

"Không cần."

Chu Y Y cuối cùng cũng tìm đúng ổ khóa, mở cửa ra, Tiết Bùi theo sau cô lên lầu.

Tiếng bước chân của hai người lấp đầy hành lang.

Đứng ở cửa nhà, Chu Y Y quay đầu nhìn Tiết Bùi phía sau. Dưới ánh đèn, những đường nét hoàn hảo của anh càng thêm sắc nét. Đôi mắt ấy, nhìn ai cũng như chứa đầy tình cảm, sáng lấp lánh như có hàng ngàn vì sao trong đó.

Anh tò mò hỏi: "Sao lại nhìn anh như vậy?"

Ngay lúc này, chỉ cần nghĩ đến khả năng Tiết Bùi vẫn còn thích mình, Chu Y Y liền cảm thấy đau đầu.

Hôm qua, cô tình cờ gặp Tạ Dao. Sau một hồi gặng hỏi, Tạ Dao cuối cùng cũng nói cho cô sự thật. Hóa ra, cô ấy và Tiết Bùi chưa từng là một đôi.

Vậy thì tại sao họ lại giả vờ yêu nhau?

Chu Y Y tiện tay tháo giày cao gót ném xuống đất, tựa vào ghế sofa thở dố.c một lúc.

Đầu cô nặng trĩu, lúc này chẳng muốn nghĩ gì cả.

Tiết Bùi theo sau cô, giúp cô đặt giày gọn gàng lên kệ.

Anh bật TV lên, đúng chương trình tạp kỹ mà cô hay xem, rồi vào bếp. Chu Y Y nghe thấy âm thanh lục đục bên trong, không biết anh đang làm gì.

Chẳng bao lâu, anh cầm một cốc nước mật ong ấm ra, đặt vào tay cô.

"Đầu còn đau không? Uống chút nước giải rượu đi." Tiết Bùi nhìn cô, thấy trên mặt cô vẫn còn chút men say, "Hôm nay sao lại uống nhiều như vậy?"

Lúc này, rượu bắt đầu ngấm. Chu Y Y cố tình chọc tức anh.

"Bởi vì nhớ đến anh ấy."

Trong ngữ cảnh này, ai cũng biết "anh ấy" là ai.

Chu Y Y nhắm mắt, không biết biểu cảm hiện tại của Tiết Bùi thế nào, nhưng cô có thể cảm nhận được bàn tay anh siết chặt lấy ghế sofa, để lại một vết lún.

Cô nghĩ rằng anh sẽ tức giận, rồi lập tức bỏ đi, nhưng anh chỉ im lặng thật lâu, rất lâu, đứng đó bất động, giống như một bức tượng vô hồn trong phòng vẽ.

TV vẫn phát chương trình náo nhiệt, nhưng Chu Y Y lại cảm thấy lúc này tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim giây nhảy từng nhịp.

Một lúc sau, cô mới nghe thấy giọng nói khẽ khàng của Tiết Bùi.

Anh nói:

"Em thực sự thích đến vậy sao?"

Bình Luận (0)
Comment