Buổi sáng, Chu Y Y mở mắt ra, bên hông vẫn còn vòng tay của Tiết Bùi. Ngón giữa của anh thường đeo một chiếc nhẫn bạc, kiểu dáng đơn giản, nhưng lại làm nổi bật các đốt tay thon dài mạnh mẽ hơn.
Cô khẽ cử động, chuẩn bị xuống giường rửa mặt, thì cánh tay của Tiết Bùi lại siết chặt hơn một chút, đầu anh dụi nhẹ vào tóc cô.
Tưởng rằng anh đã tỉnh, Chu Y Y quay đầu lại, nhưng mắt Tiết Bùi vẫn nhắm nghiền, khóe miệng còn khẽ cong lên, như thể đang mơ thấy chuyện gì đó vui vẻ.
Cô ngẩn người nhìn vài giây, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gỡ tay anh ra khỏi người mình.
Cô rời giường, đầu vẫn còn choáng váng, không khá hơn hôm qua là mấy, cổ họng như bị thiêu đốt, nuốt nước bọt thôi cũng thấy đau.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, cô đành gửi tin nhắn cho Hiểu Vân, nói sẽ đến vào buổi chiều, buổi sáng nghỉ tạm ở khách sạn.
Bình thường cô rất ít khi xin nghỉ, sau khi nộp đơn nghỉ phép, ngay cả Tổng giám đốc Tiêu cũng gọi điện hỏi thăm, còn dặn dò thêm mấy câu.
"Cơ thể là vốn liếng của cách mạng, vào lúc quan trọng thế này, không thể để xảy ra sơ suất."
Chu Y Y đáp một cách thẫn thờ: "Vâng, em biết rồi."
"À đúng rồi, tôi nghe nói bên Skelet cũng có người qua, các cô gặp nhau chưa?"
Ý Tổng giám đốc Tiêu đương nhiên là nói đến Trần Yến Lý.
"Hôm qua ở hội trường có gặp, chào hỏi một câu."
Cô còn tưởng Tổng giám đốc Tiêu muốn nói gì thêm, nhưng hình như ông chỉ hỏi bâng quơ, rồi chuyển sang đề tài khác.
Cúp máy xong, Chu Y Y từ ban công đi vào, Tiết Bùi đã tỉnh.
Anh thường ngủ rất nông, chỉ một chút động tĩnh cũng làm anh tỉnh giấc, nhưng tối qua anh ngủ quá say, đến mức Chu Y Y dậy lúc nào anh cũng không biết.
Đồng hồ treo tường đã chỉ tám rưỡi, mà cô vẫn còn ở trong phòng.
"Em xin nghỉ à?"
"Ừ, chiều em sẽ qua."
"Lát nữa anh đưa em đi khám lại nhé."
"Không cần đâu, uống thêm vài liều thuốc nữa chắc là khỏi rồi."
Đã hạ sốt rồi, không cần phải làm quá lên như vậy.
"Vậy ăn sáng xong, ngủ thêm một lúc đi." Tiết Bùi dừng một chút, "Nghỉ ngơi nhiều mới mau khỏe."
"Ngủ không được."
Trước đây đi học, chỉ cần mười phút là cô có thể chợp mắt được, giờ đi làm rồi, không hiểu sao lại không giữ được thói quen đó nữa.
Tiết Bùi chớp mắt: "Anh kể chuyện cho em ngủ nhé."
"Ban ngày ban mặt mà kể chuyện ngủ gì chứ."
Tiết Bùi đáp liền: "Cũng có chuyện phù hợp để nghe ban ngày mà."
Chu Y Y bật cười bất đắc dĩ, từ ban công thu quần áo vào, đặt cạnh giường gấp lại, trong đó có một chiếc áo sơ mi của Tiết Bùi, cô tiện tay gấp giúp anh luôn, rồi xoay người bỏ vào tủ quần áo sau lưng.
Tóc phía sau của cô được kẹp sơ bằng chiếc kẹp màu cà phê, nhưng hai bên má vẫn có vài lọn tóc rơi tự nhiên, Tiết Bùi lặng lẽ nhìn cô gấp áo cho mình, trong thoáng chốc có cảm giác như họ đã sống chung từ lâu.
Khiến anh rất khao khát.
Đây từng là khung cảnh mà anh đã mơ tưởng trong thời gian phải uống rất nhiều thuốc an thần.
Quần áo trong tủ được gấp gọn gàng, áo sơ mi của anh để ở ngăn dưới, còn đồ của cô đặt ở ngăn trên cùng, anh nhìn đến xuất thần.
Sáng sớm tĩnh lặng, anh bỗng lên tiếng: "Chiều nay, anh đi cùng em nhé."
"Đi đâu?"
"Nơi em làm việc."
Cô sững người một chút, động tác cũng ngừng lại.
"Anh tới làm gì vậy?"
Khóe mắt Tiết Bùi mang theo ý cười, nhưng giọng nói lại rất chân thành:
"Giúp các em rót trà, bưng nước, việc gì cũng được."
Lần này anh đến khiến công việc của cô bị ảnh hưởng, trong lòng anh cảm thấy áy náy, muốn bù đắp bằng mọi cách có thể.
Chu Y Y khẽ nói: "Ai mà sai khiến anh đi rót trà bưng nước chứ."
Tiết Bùi trả lời rất nhanh: "Em đó."
Chu Y Y suy nghĩ một chút, nhưng vẫn từ chối.
Tiết Bùi cũng có công việc riêng, không cần thiết phải theo cô đi làm mấy việc vặt lặt vặt, hơn nữa cũng không biết nên giới thiệu thế nào với đồng nghiệp.
Tiết Bùi vẫn đang cố gắng thuyết phục: "Anh học rất nhanh, chắc chắn có thể giúp được."
Cái này thì cô biết rõ.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là việc anh muốn học, thì chưa từng có chuyện không học được.
Cô vừa im lặng một giây, Tiết Bùi đã bắt đầu suy diễn.
Anh nói: "Có phải em không muốn để anh ta nhìn thấy anh?"
"......"
Thái độ của Tiết Bùi rất kiên quyết, cuối cùng cô đành phải dẫn anh theo.
Một giờ chiều, đúng lúc triển lãm đông người nhất, người chen chúc như nêm, từ trên cao nhìn xuống đen kịt một mảng.
Gian hàng của công ty họ ở hướng tây nam, phải đi một vòng quanh hội trường mới tới nơi, lúc dẫn Tiết Bùi đi theo, cô đã nghĩ sẵn cách giải thích.
Trong nhóm chỉ có Quách Kiến và Hiểu Vân từng gặp Tiết Bùi, trước khi họ kịp hỏi, Chu Y Y ra hiệu bằng mắt, rồi đơn giản giới thiệu với những người còn lại: "Đây là Tiểu Tiết, hôm nay đến làm thêm, phụ việc linh tinh."
Tiểu Tiết.
Đây là lần đầu tiên Tiết Bùi bị gọi như vậy.
Sau khi hiểu ra, khóe miệng anh khẽ cong lên.
Sau khi dẫn Tiết Bùi tới, có một đại lý đối tác gọi điện hỏi địa điểm cụ thể của gian hàng, cô đành ra cửa đón, trên đường quay về, cô đặc biệt để ý xem Tiết Bùi đang làm gì.
A Hào chỉ vào màn hình LED sau lưng: "Video quảng cáo của bọn tôi cứ bị giật hình, hoặc nhấp nháy liên tục, không biết là do máy tính hỏng hay dây nối có vấn đề, anh giúp bọn tôi xem thử được không?"
"Được, đúng ngành của tôi mà." Tiết Bùi nói đùa, nhận lấy máy tính từ tay cậu ta, thấy đối phương vẫn đứng đó chờ, anh nói thêm, "Cậu đi làm việc khác đi, chỗ này tôi xử lý xong ngay."
Anh hòa nhập rất nhanh.
Anh đang cúi đầu kiểm tra đầu nối VGA, cảm giác được Chu Y Y đang nhìn mình, liền đắc ý nhướng mày, mỉm cười với cô.
Khoảnh khắc này, dáng vẻ của anh trùng khớp với Tiết Bùi thời trung học – tự tin, tràn đầy khí thế – khiến cô thoáng ngẩn ngơ, rồi nhanh chóng dời mắt.
Lát sau, khi cô quay lại từ gian hàng khác, Tiết Bùi đã mặc đồng phục công ty, cổ đeo thẻ nhân viên, đang giải đáp cho khách ghé thăm gian hàng.
Phục vụ chu đáo.
Bộ đồng phục mà anh mặc là dòng thể thao mới ra mắt mùa đông năm nay của công ty cô, mặc trên người anh lại vô cùng vừa vặn. Anh cao, vai rộng chân dài, đúng chuẩn "móc treo quần áo", chỉ cần đứng yên thôi cũng như một quảng cáo sống.
Hiểu Vân còn nói, anh mặc còn đẹp hơn cả người mẫu trong video quảng cáo.
Tiết Bùi đứng ở cửa, đưa trà nóng cho người qua lại. Anh vốn không hay cười, đối với người lạ khá lạnh lùng, nhưng lúc này để tạo cảm giác thân thiện, anh cố ý mỉm cười, nghiêng đầu lắng nghe câu hỏi của khách, dáng vẻ rất khiêm nhường.
Vì cô nên anh mới làm vậy.
Khoảnh khắc ấy, nói không cảm động là không thể.
Khóe mắt Chu Y Y hơi nóng lên, trong lòng dâng trào cảm xúc khó diễn tả.
Vì có Tiết Bùi, gian hàng của họ trở nên náo nhiệt hơn hẳn, số người dừng lại hỏi han cũng nhiều hơn, lưu lượng khách cao gấp đôi hôm qua, tan ca cũng muộn hơn gần một tiếng.
Xuống xe taxi, họ cùng đi bộ về khách sạn, dưới ánh trăng và bóng cây đổ dài.
Mười ngón tay đan chặt, hơi ấm truyền từ người này sang người kia.
Có người bắt đầu đòi công.
"Hôm nay anh làm tốt không?"
"Tạm được."
Tiết Bùi dừng lại một lúc, có vẻ chưa hài lòng, khẽ siết tay cô.
"Chỉ là tạm được thôi à?"
Chu Y Y đổi lời: "Rất tốt."
"Vậy... có thể tăng thêm chút điểm không?"
Dưới ánh trăng, ánh mắt anh tràn đầy mong đợi, chờ đợi câu trả lời của cô.
Chu Y Y cố ý nói: "Ừm... vậy thì cộng thêm hai điểm nhé."
"Đúng là kỳ thi này nghiêm khắc thật."
Tiết Bùi nhíu mày, đưa ra kết luận.
"Vậy sau này có thể chỉ cộng điểm mà không trừ điểm không?"
"Còn phải xem biểu hiện của anh thế nào."
Gần tới cửa phòng, Tiết Bùi bỗng như nhớ ra gì đó.
"Đã là làm thêm thì hôm nay anh phải được trả lương chứ nhỉ?"
Chu Y Y hơi khựng lại, nếu tính theo mức lương theo giờ của anh, cô chắc chắn không đủ khả năng trả.
Cô do dự mấy giây: "Bình thường làm thêm, bọn em trả 50 tệ một giờ."
Cô nghiêm túc tính toán, hôm nay anh làm việc 6 tiếng, vậy là 300 tệ.
Quả nhiên Tiết Bùi không hài lòng: "Không đủ."
"Vậy để em đi xin thêm—"
Giữa hành lang, Tiết Bùi bỗng dừng lại, cúi người hôn nhẹ lên mặt cô.
"Ừm, giờ thì tạm ổn rồi."
—
Ngày hôm sau sau khi hội chợ kết thúc, Chu Y Y đã đặt vé máy bay về Bắc Thành.
Ở sân bay, họ gặp Trần Yến Lý.
Gần như là đụng mặt, không thể né tránh.
Trần Yến Lý nhìn thấy họ trước, ánh mắt dừng trên người Tiết Bùi rất lâu.
Hôm đó, anh ta cũng thấy Tiết Bùi. Người từng là "con cưng của trời" trong mắt anh, giờ đứng ở cửa gian hàng như một món hàng để tiêu dùng, trên gương mặt vốn ngạo mạn cố gắng thể hiện vẻ thân thiện, trò chuyện với người khác.
Anh ta gần như tưởng mình nhìn nhầm người.
Không ngờ Tiết Bùi lại có thể làm đến mức này.
Khi đến gần, anh ta chủ động chào Chu Y Y.
Giọng Trần Yến Lý dịu dàng: "Hai người bay lúc mấy giờ?"
"17 giờ 45, còn anh?"
"Trễ hơn các em 20 phút." Trần Yến Lý nhìn thẻ lên máy bay, lại thấy cô đang cầm mấy món đặc sản, "Cái này mua ở khu Viện Tân Lộ phải không? Anh cũng định mua ít quà mang về, mà không biết nên mua gì. Sớm biết vậy thì hỏi em rồi."
Tiết Bùi vẫn luôn im lặng, không nói gì, hoàn toàn phớt lờ một người nào đó.
Mãi đến khi nghe thấy câu nói kia, anh cuối cùng cũng lên tiếng, mỉm cười lịch sự nhưng xa cách:
"Nếu lần sau có việc cần, có thể liên hệ với tôi trước, tôi có thể làm thay."
Trần Yến Lý liếc nhìn Tiết Bùi, không nói gì.
Phát thanh ở sân bay đang thúc giục hành khách lên máy bay, đúng lúc đó là chuyến của họ, Chu Y Y lo không kịp giờ nên kéo tay Tiết Bùi vội vã rảo bước.
"Vậy bọn em đi trước nhé."
Trần Yến Lý vẫy tay chào cô: "Ừ, hẹn gặp lại sau."
Trên đoạn đường chạy đến cổng lên máy bay, Tiết Bùi nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt nhau, trong đầu chỉ có một suy nghĩ——
Cô đã nắm tay anh ngay trước mặt người đó.