Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 95

Sau chuyến công tác, tình cảm giữa hai người họ có sự tiến triển rõ rệt, ít nhất thì Tiết Bùi nghĩ vậy.

Trong những đêm không kìm chế nổi, họ tận hưởng sự thân mật khắng khít. Ở căn phòng thuê nhỏ của cô, chiếc giường chật chội chỉ đủ cho một người, họ ôm nhau thật chặt, nếu không thì sẽ lăn xuống đất.

Khi khoái cảm tràn ngập đầu óc, linh hồn như đang run rẩy.

Từ yêu đến t.ình d.ục, rồi từ tì.nh d.ục trở lại với yêu — dù là vế nào đi nữa, trong đó đều có tình yêu.

Họ ngày càng quen thuộc với cơ thể của nhau, anh cũng ngày càng chú ý đến hình xăm khắc tên kia, nhưng không bao giờ nhắc đến nữa.

Dấu răng anh để lại hôm đó đã đóng vảy, nhanh chóng lành lại, không để lại chút dấu vết nào. Anh sợ mình cũng sẽ giống như vết cắn ấy, dần dần biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Có lẽ con người khi hạnh phúc tột độ thường dễ rơi vào nỗi lo lắng không rõ nguyên do.

Nhưng cô dần dần bắt đầu chia sẻ cuộc sống của mình với anh, giống như trước kia.

Thỉnh thoảng trong giờ làm việc, anh sẽ nhận được tin nhắn từ cô — có khi là phàn nàn một đối tác thường xuyên thất hứa, lần nào cũng đến muộn hơn hẹn nửa tiếng, khiến cả nhóm cô phải tăng ca; có khi là nói trưởng nhóm bên cạnh rất giỏi, khiến cô cảm thấy lo lắng và có chút áp lực...

Dường như cô không chờ câu trả lời từ anh, đa phần cô không trả lời lại tin nhắn của anh, như thể chỉ cần nói ra là đủ rồi.

Cuối tuần, họ lái xe đến Hải Thành, cuối cùng cũng thực hiện được mong muốn của năm cô thi lại đại học — cùng nhau đi ngắm bình minh ở Hải Thành.

Khi mặt trời mọc, ánh nắng đầu tiên chiếu xuống, anh đứng sau nhìn bóng lưng cô.

Bất chợt anh nghĩ, lời hẹn này đã trễ mất mười năm.

Và cô thì đã từng cùng người khác ngắm bình minh rồi.

Giữa tháng Tư, đội bóng rổ mà Chu Viễn Đình tham gia đã vào chung kết, cậu tặng cho Chu Y Y hai vé, bảo cô và Tiết Bùi nhất định phải đến cổ vũ cho đội.

Chu Viễn Đình còn dặn đi dặn lại chị mình: "Nhớ quay lại nhiều đoạn chị quay được lúc em ném bóng vào rổ nhé, em còn phải đăng lên mạng nữa!"

Chu Y Y hờ hững, trả lời cho có: "Rảnh thì đi."

Cuối cùng Chu Viễn Đình hối lộ cô bằng hai bữa ăn, cô mới đồng ý đi xem.

Đến tận ngày thi đấu, cô mới nhớ ra và nhắn tin hỏi Tiết Bùi.

Tiết Bùi đã hoãn một buổi tiệc rượu buổi tối để kịp đến.

Bóng rổ rõ ràng là môn thể thao dễ kíc.h t.hích cảm xúc, tỉ số luôn sít sao, trận đấu căng thẳng, Chu Y Y nắm chặt tay suốt quá trình xem. Cuối cùng họ thắng sít sao 2 điểm, Chu Viễn Đình phấn khích đến mức suýt xé áo đấu ra, may mà cuối cùng vẫn chưa rách.

Kết thúc trận đấu, Chu Viễn Đình xuống sân tìm họ, có đồng đội hỏi:
"Bọn họ là ai vậy?"

Chu Viễn Đình hồn nhiên trả lời: "À, đây là chị tôi, còn bên cạnh là anh rể tôi."

Lúc cậu nói xong, Tiết Bùi liếc nhìn phản ứng của cô.

Cô trừng mắt nhìn Chu Viễn Đình, nhưng không phản bác lại.

Trên đường về, trời đổ mưa.

Xe dừng ở cổng khu nhà, Tiết Bùi che ô đưa cô về.

Sau cơn mưa lớn, mặt đất ướt đẫm, toàn là vũng nước. Hôm nay cô mang giày thể thao màu sáng, sợ giày bị bẩn nên nhón chân bước lên những viên đá cao, đi rất cẩn thận.

Dưới ánh đèn đường, Tiết Bùi bất chợt đưa ô cho cô, cúi xuống trước mặt cô rồi quay đầu ra hiệu cho cô leo lên.

Chu Y Y lúc đó mới nhận ra — anh muốn cõng cô.

Cô lập tức lắc đầu.

Tiết Bùi nhận ra sự ngại ngùng của cô, dịu dàng cười nói: "Hồi nhỏ, anh chẳng phải thường xuyên cõng em sao?"

Chu Y Y xua tay: "Em bao nhiêu tuổi rồi chứ."

Tiết Bùi quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nhìn cô: "Không phải là tám tuổi sao?"

Cô đáp: "Bây giờ là tám tuổi cộng thêm 240 tháng rồi."

Tiết Bùi cũng không nhịn được mà bật cười.

Không đấu lại được anh, cuối cùng Chu Y Y để anh cõng, còn cô thì nằm trên lưng anh, tay phải cầm ô. Mưa rơi tí tách lên mặt ô, bắn thành từng giọt nước nhỏ.

May mà giờ đã khuya, ít người qua lại trong khu, tránh được nhiều tình huống ngại ngùng.

Cô nhìn thấy đôi giày da của Tiết Bùi giẫm lên vũng nước, bắn đầy bùn lên thân giày, ống quần cũng bị ướt bẩn, còn đôi giày của cô thì vẫn sạch sẽ khô ráo — cảm xúc nhỏ bé len lỏi trong lòng giữa màn đêm.

Cô chọc chọc lưng Tiết Bùi.
Tiết Bùi: "Ơi?"
"Anh đi cẩn thận chút, giày bị bẩn hết rồi."
"Không sao."

Cô bỗng nghĩ đến gì đó: "Anh không định tí nữa sẽ vứt luôn đôi giày đấy chứ?"
Tiết Bùi không nói gì, như ngầm thừa nhận.
"Đợi khi nào trời tạnh, phải giặt sạch giày đấy."
"Được rồi."

Tiết Bùi trả lời có chút miễn cưỡng.

Chưa đi được mấy bước, Tiết Bùi liền đỡ cô lên cao hơn một chút, "Hồi nhỏ đã nhẹ, bây giờ vẫn nhẹ như vậy."

Dưới mái hiên phía trước, có hai đứa trẻ đang chơi thẻ bài, giống như mấy thẻ sưu tầm trong gói mì ăn liền. Hồi nhỏ bọn họ cũng từng chơi cái này, đây là thời điểm hiếm hoi mà cô may mắn hơn Tiết Bùi, thường xuyên rút được thẻ hiếm, bọn trẻ trong khu đều bu quanh xem, vô cùng hãnh diện.

Vào ban đêm, lòng người hay trỗi dậy nhiều tâm sự, cô thở dài cảm khái: "Thỉnh thoảng, em rất muốn quay lại hồi bé."
"Một năm trước, anh cũng nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ, anh cảm thấy như hiện tại là rất tốt rồi."

Giọng của Tiết Bùi tan hòa vào ánh trăng.

Chỉ cần cô còn ở đây, lúc nào cũng là khoảng thời gian đẹp nhất.

Khi đến dưới lầu, cô bảo Tiết Bùi thả cô xuống, nhưng anh lại muốn cõng cô lên tận nhà.

Từ tầng một lên tầng bốn.

Cầu thang ở đây có độ cao giữa các bậc lớn hơn nhà ở thông thường, bình thường chỉ mình cô đi thôi cũng đã thấy hụt hơi.
"Không mệt sao?"
"Trước mặt em, anh không dám than mệt."

Cô tò mò: "Vì sao?"
"Sợ em thấy anh vô dụng."
"..."

Cuối cùng, khi đưa cô đến cửa nhà, Tiết Bùi lên tiếng hỏi: "Tối nay anh có thể—"

Chưa kịp nói hết câu, Chu Y Y đã hiểu ngay ý anh, lập tức lắc đầu: "Không được."

Sáng mai cô có cuộc họp, phải dậy sớm. Nếu lại thức khuya nữa, cô sợ sáng dậy không nổi.
"Anh chỉ ôm em thôi, không làm gì cả."
"Không được," Chu Y Y vẫn lắc đầu, đẩy anh ra cửa, "Muộn rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi."
"Ừ."

Tâm trạng của Tiết Bùi lại chùng xuống.

Trên đường lái xe về, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, gió đêm kèm theo mưa phùn lùa vào trong.

Trong xe đang phát nhạc cổ điển nhẹ nhàng, nhưng Tiết Bùi lại lơ đãng nhớ lại tình huống lần trước, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng.

Hôm đó sau khi kết thúc, cô quay lưng lại ngủ, sáng hôm sau cũng không nói chuyện gì nhiều với anh.

Cô có phải đã bắt đầu chán anh rồi không?

Ý nghĩ đó như một nút thắt trong lòng anh, cuối cùng, đến lần sau khi có cơ hội, anh quyết định kiểm chứng.

Anh cố ý trêu chọc cô, ép cô phải lên tiếng cầu xin.

Trong mắt cô ánh lên lớp sương mỏng.

Anh khàn giọng hỏi: "Thích không?"
"Ừm."

Lúc đó, cô không thể không thành thật.

Anh ngậm lấy ngón tay cô, li.ếm m.út, xoay vòng.
"Vậy tối nay, để anh phục vụ em."

Kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động, Chu Y Y không về quê cũng không đi du lịch, chỉ ở nhà ngủ suốt bốn ngày.

Mãi đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Tiết Bùi hẹn cô đi xem phim.

Sau khi mua bắp rang bơ, gần đến giờ chiếu phim, họ đi đến cổng soát vé.

Đột nhiên có người gọi cô từ phía sau: "Y Y?"

Giọng nói không chắc chắn.

Nhưng vừa nghe thấy tiếng này, Chu Y Y lập tức nhận ra là ai, lưng cô cứng đờ trong chốc lát.

Khoảnh khắc đó, cô theo phản xạ muốn buông tay Tiết Bùi ra, nhưng lại do dự vài giây.

Trong vài giây đó, cô quay sang nhìn Tiết Bùi, trong đầu lóe lên một ý nghĩ – nếu bây giờ cô buông tay, có lẽ anh sẽ lại suy nghĩ linh tinh rất lâu.

Bàn tay định buông ra lại được cô nắm chặt lại.

Tiết Bùi cũng quay sang nhìn cô.

Chu Thiến đã bước tới gần, cô đi cùng một người bạn.

Từ xa, bạn cô đã nói có một chàng trai phía trước trông rất đẹp trai, kêu cô mau đến xem, chỉ tiếc là đã có bạn gái rồi.

Chu Thiến ban đầu chẳng mấy hứng thú, định xếp hàng mua bắp rang, cho đến khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của hai người đó, cô giật mình, ánh mắt dời xuống thấy tay Tiết Bùi và Chu Y Y đang đan chặt lấy nhau.

Lúc đó, đầu óc cô trống rỗng.

Chuyện lớn thế này mà Chu Y Y chưa bao giờ kể với cô.
"Hai người là—" ánh mắt Chu Thiến lướt qua lại giữa hai người họ, "Trời ơi, có phải như tớ nghĩ không?"

Tay của hai người họ càng nắm chặt hơn.

Bộ phim chiếu gì lúc đó đã không còn quan trọng, đến nửa phim rồi mà trong đầu Chu Thiến vẫn toàn là cảnh hai người nắm tay nhau khi nãy.

Chu Y Y và Tiết Bùi ở bên nhau rồi.

Trời ơi.

Chu Thiến vốn không phải người giữ bí mật giỏi, chưa xem xong phim đã nhắn ngay chuyện này cho một bạn nữ khác trong lớp.

Từ cô ấy làm đầu mối, tin tức lan nhanh chóng mặt.

Đến khi Chu Y Y gội đầu xong bước ra từ phòng tắm buổi tối, vừa cầm điện thoại đã thấy nhóm lớp có hơn 500 tin nhắn, toàn là những lời như "Chúc trăm năm hạnh phúc, bên nhau dài lâu!"

Chu Thiến cũng nhắn riêng một loạt tin:
【Tớ nói trước, tớ chỉ kể cho mỗi Chu Tân thôi, những người khác biết thế nào không liên quan tớ nha!】
【Cậu không giận chứ? Tớ hứa lần sau không nói bậy nữa, hu hu】
【Tớ cũng không ngờ Chu Tân lại đi nói với lớp trưởng, đúng là cái miệng lớn quá.】

Mười phút sau.
【Tiết Bùi đã phát mấy vạn tiền lì xì trong nhóm rồi.】
【Cảnh tượng này còn rầm rộ hơn cả đám cưới nữa.】
【Anh ấy nói là anh ấy theo đuổi cậu, theo đuổi nhiều năm rồi, có thật không?! Sao cậu chưa từng kể cho tớ biết, chúng ta không phải là chị em tốt sao!】
【Tớ ghen tị quá, chắc đây không phải là sự thật đâu, hu hu】

Hơn 500 tin nhắn, cô chỉ đọc được vài trang, tin mới lại cứ liên tục nhảy lên.

Lúc kéo xuống, không cẩn thận bấm vào một bao lì xì đã được nhận hết.

Trong danh sách người nhận, cô thấy tên "Lý Trú".

Cô sững người vài giây, đã rất lâu rồi cô không nghe tin gì về hắn, kể từ lần chạm mặt vội vã trong bệnh viện đầu năm, hai người không gặp lại nữa.

Trong vòng bạn bè của hắn, tất cả bài đăng cũng đã bị xóa hết, không còn thấy gì.

Sau kỳ nghỉ lễ, Chu Y Y vừa bận rộn lên kế hoạch cho Lễ hội mua sắm tháng 6, vừa lên mạng tìm thông tin thuê nhà.

Con gái của chủ nhà đi du học trước đây đã về nước, căn nhà này không thể tiếp tục cho thuê, chủ nhà yêu cầu cô nhanh chóng tìm nhà mới và chuyển đi.

Ban đầu còn vài tháng nữa mới hết hợp đồng, giờ đột ngột kết thúc sớm khiến cô rối tung cả lên.

Lúc ăn cơm và đi làm, chỉ cần có thời gian rảnh là cô lại lướt các nền tảng thuê nhà, nhưng phần lớn đánh giá đều cho rằng ảnh không khớp với thực tế.

Giờ nghỉ trưa, cô đi tàu điện đến khu Tây Thành để xem nhà, có một căn giá thuê rất hợp lý, nhưng cách bố trí cực kỳ kỳ lạ – nhà vệ sinh và bếp lại nằm chung một không gian, không hề có vách ngăn, chỉ có một tấm rèm treo ở giữa.

Xem nhà suốt một tuần, vẫn không tìm được căn phù hợp – thì giá quá cao, thì thời gian đi lại quá lâu.

Ngày hôm đó, khi Tiết Bùi đến đón cô tan làm, cô vẫn đang ngồi trên xe xem thông tin thuê nhà.

Tại ngã tư, đèn đỏ, trên vỉa hè có một cặp đôi đang nắm tay nhau bước qua.

Tiết Bùi cuối cùng cũng thăm dò mở miệng: "Hay là—"

Chu Y Y ngẩng đầu khỏi điện thoại: "Hửm?"
"Hay là em dọn đến chỗ anh đi."

Khi nói ra câu đó, trong lòng anh có chút lo lắng.

Đây là tháng thứ năm họ ở bên nhau, anh không biết như vậy có quá nhanh không.

Nơi đó gần chỗ làm của cô, anh nghĩ nếu cô dọn đến thì có thể sẽ thuận tiện hơn.

Thấy cô im lặng, anh lại bổ sung một câu: "Hoặc là, em dọn đến, anh sẽ chuyển chỗ khác ở."

Đèn đỏ chuyển xanh, bắt đầu đếm ngược lượt tiếp theo, Tiết Bùi xoay vô lăng, xe chạy êm trên đường, trong xe vẫn yên ắng.

Chu Y Y quay đầu nhìn anh, đường viền quai hàm của anh căng chặt.

Đó là dấu hiệu cho thấy anh đang căng thẳng.

Trong vài giây ngắn ngủi, cô bắt đầu suy nghĩ.

Có lẽ vì cô và Tiết Bùi chỉ có một năm bên nhau, nên mọi chuyện giữa họ đều như được tua nhanh, những điều mà các cặp đôi bình thường phải trải qua, với họ như thể đang bật chế độ phát nhanh gấp đôi.

Chiếc xe chạy trên cầu vượt, ngoài cửa sổ là những vệt mưa.

Một lúc lâu sau, Chu Y Y mới trả lời câu hỏi của anh: "Vậy thì nói trước nhé."
"Hửm?"
"Anh không được giành chăn với em."

Rõ ràng là ban ngày, nhưng Tiết Bùi lại thấy như có pháo hoa nở rộ trước mắt, máu trong người như chảy nhanh hơn.
"Được, chăn là của em hết."

Vào cuối tuần cuối cùng của tháng Năm, Chu Y Y dọn đến căn hộ của Tiết Bùi.

Quần áo của cô không nhiều, một thùng đựng đồ lớn là đủ, nhưng lại có vô số thiết bị nhà bếp: lò nướng, nồi chiên không dầu, nồi hấp đa tầng... chất đầy căn bếp trống trải của Tiết Bùi.

Căn bếp vốn lạnh lẽo bỗng chốc tràn ngập hơi thở của cuộc sống.

Mới chỉ vài ngày không tới, vậy mà Tiết Bùi đã thay hết tất cả đồ dùng trong nhà thành đồ đôi: bàn chải đôi, dép đi trong nhà đôi, đồ ngủ đôi, Chu Y Y cảm thấy anh thật là khoa trương.

Tối hôm đó, Tiết Bùi như thể có một nguồn năng lượng vô tận.

Sau khi kết thúc, Chu Y Y nhìn lên trần nhà.

Ngay cả cô cũng cảm thấy cuộc sống dạo này hơi trụy lạc.

Có cảm giác như một cuộc ăn mừng và lãng mạn trước ngày tận thế.

Cô cảm thấy cả hai đã đạt được sự đồng thuận, đó là cho dù tương lai ra sao, thì ít nhất, vào khoảnh khắc này, cả hai đều hạnh phúc.

Tiết Bùi nhớ đồng hồ sinh học của Chu Y Y, cô dậy lúc 7 rưỡi sáng, nên anh dậy sớm nửa tiếng để làm bữa sáng.

Anh học mọi thứ rất nhanh, chỉ riêng nấu ăn là thiếu chút thiên phú, không tìm được bí quyết. Nhưng chỉ riêng quá trình làm việc đó, anh cũng cảm thấy hạnh phúc.

Với anh, việc cho đi cũng là một cách để cảm nhận niềm vui.

Khi Chu Y Y dậy, anh đã chuẩn bị xong mì Ý sốt trứng và thịt xông khói, bày sẵn trên bàn ăn.

Anh đang đợi lời khen của cô, nhưng Chu Y Y lại dụi mắt, mắt nhắm mắt mở đi rửa mặt, dường như chẳng chú ý gì đến đồ ăn trên bàn.

Khi cô đánh răng rửa mặt xong, chuẩn bị vào bếp làm bữa sáng thì thấy bếp lộn xộn như vừa mới được dùng xong.

Lúc này cô mới phát hiện ra đĩa mì Ý trên bàn, trình bày rất đẹp mắt, nhìn là biết đã bỏ công sức ra.

Cô có chút bất ngờ: "Anh làm à?"

Tiết Bùi nhướng mày: "Ừ."
"Giỏi thế."

Chỉ vì một câu khen này, cả buổi sáng Tiết Bùi cứ lâng lâng vui vẻ.

Sau bữa sáng, cô chuẩn bị dọn dẹp nhà bếp. Theo quan điểm của cô, nếu một người nấu thì người còn lại phải rửa chén và dọn dẹp, phân công rõ ràng.

Nhưng Tiết Bùi lại cầm chìa khóa xe: "Anh đưa em đi làm trước, rồi về dọn sau."
"Giữa chúng ta nên có sự cho đi công bằng."

Cô không phải kiểu người có thể vô tư hưởng thụ sự chăm sóc của người khác.
"Giữa chúng ta vốn dĩ là mối quan hệ không công bằng."

Chu Y Y ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh yêu em nhiều hơn em yêu anh, nên anh phải cho đi nhiều hơn, như vậy em mới có thể thích anh thêm một chút."

Lời của Tiết Bùi rất chân thành, nhưng có lẽ do cách nhìn nhận của cô có phần bi quan, nên khoảnh khắc ấy, ngoài sự cảm động, cô còn muốn biết anh có thể kiên trì bao lâu.

Sự cho đi liên tục như vậy, liệu có thể duy trì được bao lâu?

Thứ Bảy, Tiết Bùi nhắn tin cho cô, nói tối nay sẽ về muộn.

Nghe Chu Khi Ngự nói, gần đây có game mới ra mắt, nên họ có thể sẽ ngày càng bận rộn.

Tiết Bùi rất ít khi kể cho cô nghe chuyện công việc, cũng không mang cảm xúc công việc về nhà. Thỉnh thoảng, cô chỉ biết động thái của họ qua những bài đăng trên mạng xã hội của Chu Khi Ngự.

Tối hôm đó, Chu Y Y định đi nghe một buổi tọa đàm của một chuyên gia nổi tiếng trong ngành, địa điểm ngay gần công ty của Tiết Bùi.

Cô nấu mấy món đơn giản ở nhà, cho vào hộp giữ nhiệt, định lát nữa tiện đường ghé qua đưa cho anh.

Khi đến nơi, Tiết Bùi đang họp, cô để lại hộp ở quầy lễ tân, nhờ nhân viên đưa cho anh sau.

Đúng lúc A Thẩm từ phòng họp ra lấy tài liệu, nhìn thấy Chu Y Y đang trò chuyện với cô lễ tân.
"Chị Y Y?" A Thẩm đi đến, "Đúng là chị rồi, chị đã lâu lắm rồi không đến, lần cuối chắc cũng phải hơn một năm rồi ấy nhỉ."

Chu Y Y thì không nhớ rõ lắm.
"Lâu vậy à?"
"Lâu rồi đó!" A Thẩm nhìn chiếc hộp giữ nhiệt đặt trên bàn, "Cái này là đưa cho lão đại hả?"
"Ừ."
"Chúng em họp xong nhanh thôi, hay là chị ngồi đây chờ một lát?"
Chu Y Y liếc nhìn về phía phòng họp: "Em về họp đi, chị còn có việc, chắc không đợi được."
"Vậy em đi trước."

Chu Y Y đứng trước thang máy, nhìn bảng đèn đang báo thang đang đi xuống.

Chuyến đi này, không gặp được Tiết Bùi, ngược lại cô lại thấy nhẹ nhõm hơn. Giờ làm những chuyện như vậy, cô lại cảm thấy hơi ngại.

Việc đối xử tốt với Tiết Bùi, khiến cô cảm thấy chưa quen.

Tiết Bùi họp xong đi ra, phát hiện trên bàn làm việc có thêm một hộp giữ nhiệt.

Trông rất quen mắt.

Nhưng anh không dám nghĩ theo hướng đó.

Cho đến khi anh nhìn thấy tin nhắn mà Chu Y Y gửi cho anh nửa tiếng trước.

Vỏn vẹn một câu: 【Hộp giữ nhiệt để trước bàn, họp xong nhớ ăn cơm nhé.】

Hoá ra đúng là cô làm cho anh.

Tiết Bùi mừng rỡ không thôi, hàng lông mày căng chặt trong lúc họp vừa rồi cuối cùng cũng giãn ra.

Anh gọi Chu Khi Ngự vào văn phòng.

Chu Khi Ngự đang định đặt cơm hộp: "Gì vậy?"
"Cô ấy đến đưa cơm cho tôi."

Chu Khi Ngự liếc nhìn hộp giữ nhiệt, người có thể khiến Tiết Bùi để lộ vẻ mặt như thế này, ngoài cô ấy ra thì chẳng còn ai khác.

Anh kéo ghế ra ngồi xuống: "Đúng lúc thật, vậy tôi khỏi đặt cơm hộp."

Anh cũng đã lâu rồi chưa được ăn cơm do Chu Y Y nấu.

Đóng ứng dụng đặt cơm lại, điện thoại đặt ngửa trên bàn, Chu Khi Ngự nhìn hộp giữ nhiệt vẫn còn bốc khói nghi ngút, canh thơm nức mũi: "Nấu canh gì thế, thơm quá đi."

Tiết Bùi bặm môi, liếc về phía cửa, ra hiệu: "Giờ cậu có thể ra ngoài rồi."
"Thế cậu gọi tôi vào làm gì?"
"Chia sẻ với cậu niềm vui của tôi."
"... Biến."

Chu Khi Ngự "rầm" một tiếng đóng cửa, mang theo chút bực bội.

Anh ngồi ở khu nghỉ ngơi một lúc, đặt xong cơm hộp, rồi gửi tin nhắn cho Chu Y Y.

Buổi tọa đàm được tổ chức ngay gần hiệu sách, Chu Y Y đến sớm nên chỗ ngồi còn thưa thớt.

Cô tùy ý chọn một chỗ và ngồi xuống.

Chiếc ba lô rung lên một chút.

Cô lấy điện thoại ra xem.

Chu Khi Ngự: 【Quản lý lại Tiết Bùi đi, dạo này càng lúc càng quá đáng.】

Chu Khi Ngự: 【À đúng rồi, lần sau mang thêm một phần cho tôi, rồi tôi sẽ cho cậu xem cảnh Tiết Bùi tức muốn chết, thấy có lời không?】

Cô khẽ cong khóe môi, bật cười.

Đang định trả lời, thì WeChat thì một tin nhắn khác lại được gửi đến.
【Y Y, ngày mai cậu rảnh không? Muốn rủ cậu ra ngoài tâm sự một chút.】

Người gửi là Giang San Văn.

Tuy không biết Giang San Văn tìm cô có chuyện gì, nhưng trưa hôm sau, Chu Y Y vẫn nhận lời hẹn.

Họ hẹn gặp nhau tại một tiệm sách độc lập ở phía nam thành phố.

Giang San Văn ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, vừa hay được kệ sách che khuất, khá kín đáo. Khi Chu Y Y đến gần, Giang San Văn mỉm cười vẫy tay với cô, giọng nói thân quen:
"Từ chỗ cậu đến đây chắc mất kha khá thời gian nhỉ? Tớ cũng vừa đến thì mới chợt nhớ ra điều đó."

Giang San Văn nghĩ rằng Chu Y Y vẫn còn sống ở căn phòng thuê cũ ở vùng ngoại ô, mà từ đó đến đây ít nhất phải mất một tiếng rưỡi.

Chu Y Y cũng không giải thích nhiều: "Cũng tạm thôi."
"Muốn uống gì không? Cà phê ở đây cũng khá ổn đấy."
"Tớ thường không uống cà phê vào buổi trưa," Chu Y Y đưa thực đơn cho cô, "Tớ uống nước chanh là được."

Nhân viên phục vụ nhanh chóng thu lại thực đơn.

Sau vài câu chuyện xã giao, Giang San Văn cuối cùng cũng đi thẳng vào vấn đề.
"Tớ nghe nói cậu và Tiết Bùi đang hẹn hò?"

Ánh mắt Chu Y Y thoáng hiện lên vẻ bất ngờ.
"Có phải đang thắc mắc vì sao tớ biết không?" Giang San Văn khẽ cong khóe mắt, nhấp một ngụm cà phê, "Thật ra cái vòng quan hệ này cũng chỉ nhỏ như vậy thôi, chuyện truyền miệng một người mười, mười người trăm, muốn không biết cũng khó. Nghe nói hôm các cậu chính thức công khai, Tiết Bùi vui đến mức phát lì xì cả đêm trong nhóm làm việc."

Chuyện này đối với Giang San Văn mà nói, có chút khó tin và hơi nực cười.

Thật lòng mà nói, cô rất khó tưởng tượng ra Tiết Bùi lại làm chuyện như vậy. Thậm chí khi bạn bè gửi hình chứng minh tới, cô vẫn còn nghi ngờ tính chân thật của sự việc.

Trong ấn tượng của cô, Tiết Bùi luôn là người lạnh nhạt với chuyện tình cảm, rất hiếm khi để cảm xúc bị chi phối. Bề ngoài anh ta ôn hòa, lễ độ, nhưng nếu nhìn thẳng vào mắt anh ta, sẽ nhận ra trong đôi mắt ấy chẳng có chút ấm áp nào.

Anh ta đối xử với ai cũng như nhau — ngoại trừ người hàng xóm của mình.

Với cô gái ấy, anh ta có sự thân thiết và tin tưởng khác hẳn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang San Văn không khỏi dâng lên chút chua xót.
"Nói mới nhớ, Tiết Bùi đã từng kể với cậu chuyện giữa tớ và anh ấy chưa?"

Chu Y Y lắc đầu.
"Thật ra, ban đầu tớ và anh ấy ở bên nhau... là vì cậu."

Chu Y Y lập tức ngẩng đầu lên.
"Vì tớ?"

Giang San Văn nhẹ nhàng khuấy cốc cà phê trong tay, kể lại câu chuyện đã xảy ra nhiều năm trước:
"Mùa hè năm lớp 11, Tiết Bùi bất ngờ liên lạc với tớ, nhờ tớ giả làm bạn gái anh ấy trong một thời gian. Cậu đoán xem lý do là gì?"

Trên bàn, ly nước chanh lạnh đọng lại những giọt sương, thời tiết tháng Sáu ở Bắc Thành vẫn chưa quá nóng, Chu Y Y ngẩn ngơ nhìn dòng nước nhỏ giọt xuống từ thành ly.
"Tiết Bùi sau khi phát hiện cậu thích anh ấy, đã giằng co trong lòng rất lâu. Nhưng anh ấy không muốn phá vỡ mối quan hệ giữa hai người, nên mới nhờ tớ giúp một tay, để cậu hết hy vọng. Cậu nói xem, cả chuyện này có phải nghe như một vở kịch không?"

Mặc dù sau đó cô và Tiết Bùi thực sự đã ở bên nhau, nhưng nguyên nhân ban đầu đúng là vì Chu Y Y.

Hơi lạnh từ ly nước truyền đến làn da, Chu Y Y nghe từng lời cô ấy nói, cảm giác như đang nghe một câu chuyện của người khác.
"Cho nên hôm ở triển lãm, khi chúng ta lần đầu gặp mặt, tớ chỉ nhìn một cái là nhận ra cậu đang miễn cưỡng mỉm cười. Lúc ấy, nói thật nhé, tớ còn có chút thương cảm cho cậu."

Sau khi rời khỏi hiệu sách, Chu Y Y không quay về khu chung cư của Tiết Bùi, mà lên tàu điện ngầm và ngồi một mạch đến ga cuối.

Lối ra của ga điện ngầm thông thẳng đến một tiệm sách mới khai trương, được trang trí vô cùng sang trọng, phía ngoài đã có một đám người tụ tập để check-in chụp ảnh.

Cô cứ thế đi từ tiệm sách này sang một tiệm sách khác.

Như thể đang làm một việc vô nghĩa.

Cô bước tới một góc khuất, tiện tay lấy một cuốn tiểu thuyết trinh thám và đọc suốt cả buổi trưa.

Vì vẫn chưa đọc đến đoạn lộ ra danh tính hung thủ, cuối cùng cô mua luôn quyển sách đó về, định bụng tối sẽ đọc tiếp.

Trên đường về, Tiết Bùi gọi cho cô mấy cuộc điện thoại. Điện thoại cô đang để ở chế độ im lặng, nên không nhận được.

Khi về đến khu chung cư, cô nhập mã mở cửa – là ngày sinh nhật của cô.

Từ ngày cô dọn vào đây, Tiết Bùi đã đổi toàn bộ mật mã trong nhà thành ngày sinh nhật cô.

Nói là sợ cô quên.

Cô cúi xuống thay giày ở cửa, Tiết Bùi nghe thấy tiếng động, bước ra từ bếp. Vừa nhìn thấy quyển sách trong tay cô, anh thở phào nhẹ nhõm:
"Hôm nay em đi hiệu sách à?" Giọng anh cuối cùng cũng tìm được điểm tựa, "Bảo sao gọi mãi mà không nghe máy."

Bình Luận (0)
Comment