Khi Anh Không Còn Yêu

Chương 3

Đôi khi vì hoạt động của khoa, tôi không kịp xem điện thoại, khi mở lên sẽ thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của anh.

Anh còn nhờ các bạn cùng phòng, nếu tôi có bạn trai, nhất định phải lén lút báo cho anh biết, chuyện này sau đó tôi mới biết.

Kỳ nghỉ đông năm nhất, đêm giao thừa, bố tôi và dì Lục đang làm bánh sủi cảo trong nhà, anh bí mật gọi tôi ra ngoài, nói là ra sân làm người tuyết.

Bất ngờ, anh tỏ tình với tôi.

Tôi mới biết, hóa ra anh đã kết nối với các bạn cùng phòng của tôi, biết có cậu bạn kia muốn theo đuổi tôi, anh suy nghĩ kỹ càng, quyết định ra tay trước.

Tôi giả vờ dè dặt, lưỡng lự một hồi, rồi mới đồng ý.

Nhưng tôi bắt anh hứa đi hứa lại, phải đợi đến khi tôi tốt nghiệp đại học mới được kể cho bố tôi và dì Lục biết chuyện này.

Sau này khi nhớ lại chuyện đó, tôi không biết nên cảm thấy may mắn hay là tiếc nuối.

Từ đó mỗi đêm, anh đều gọi điện xuyên lục địa, thấy điều gì hay ho cũng chụp lại gửi cho tôi, còn gửi đồ cho tôi, bao gồm cả những món đồ kỳ lạ mà anh tổng hợp trong phòng thí nghiệm.

Các bạn cùng phòng nhờ anh mua hộ đồ, anh cũng không từ chối.

Kỳ nghỉ hè và đông, anh sẽ chuẩn bị kế hoạch du lịch, dẫn tôi đi khắp nơi.

Có vài lần suýt vượt quá giới hạn, anh đều kịp thời kiềm chế.

“Cô nhóc tí hon, thật muốn xử lý em ngay, nhưng may cho em, anh là đàn ông đích thực, anh đợi được.”

Chúng tôi thỉnh thoảng cũng bàn về việc sau này sẽ tổ chức đám cưới như thế nào, đi tuần trăng mật ở đâu, sinh mấy đứa con, đặt tên là gì.

Chuyện của chúng tôi được giấu kín như bưng, bố tôi và dì Lục đều không mảy may phát hiện, cũng như chúng tôi không phát hiện ra chuyện của họ.

Giá mà thời gian có thể dừng lại ở đó thì tốt biết mấy!

Đáng tiếc số phận lại trêu đùa tôi lần thứ hai.

Mùa hè năm ba đại học, tôi được xác nhận tuyển thẳng vào cao học tại trường, đúng lúc Lục Xuyên Tịch tốt nghiệp tiến sĩ, tôi và dì Lục, cùng bố tôi bay qua đó để chúc mừng anh.

Tại đó, tôi gặp sư muội của Lục Xuyên Tịch – Bạch Nguyệt Nguyệt, cô ấy còn một năm nữa mới tốt nghiệp.

Cô ấy thích Lục Xuyên Tịch, tôi biết, vì ánh mắt cô ấy khi nhìn Lục Xuyên Tịch giống hệt ánh mắt tôi nhìn anh.

Trìu mến, dịu dàng và lưu luyến không rời.

Nhưng tôi biết Lục Xuyên Tịch thích tôi, nên không để t@m đến cô ấy. Người xuất sắc thì đáng được nhiều người yêu thích, Lục Xuyên Tịch không phản bội tôi, tại sao tôi phải nghi ngờ anh?

Nhưng tôi không ngờ, người đó sau này sẽ trở thành nguyên nhân khiến tôi và Lục Xuyên Tịch chia tay.

Sau khi về nước, Lục Xuyên Tịch bận rộn xin đề tài, tôi cũng không nhàn rỗi, định viết xong luận văn tốt nghiệp trước.

Hôm đó, Lục Xuyên Tịch gọi tôi đến nhà anh ăn cơm, nói là có một điều bất ngờ dành cho tôi.

Trời luôn âm u, giữa đường trời đổ mưa lớn, dì Lục gọi điện cho tôi, nhờ tôi lấy giúp cái bánh mà bà đã đặt ở tiệm, tối nay có việc vui muốn thông báo, còn làm món thịt viên mà tôi mê nhất.

Tôi cúi đầu nhắn tin cho Lục Xuyên Tịch, không ngẩng đầu lên mà bảo tài xế rẽ sang đường Quốc Thịnh.

Do mải nhắn tin với Lục Xuyên Tịch, tôi không nhận ra cảnh vật bên ngoài đã thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment