Khi Anh Không Còn Yêu

Chương 4

Cho đến khi một tia chớp kèm theo tiếng sấm vang lên khiến tôi giật mình ngẩng đầu, lúc đó mới phát hiện xe đã rẽ vào một con đường xa lạ.

Tôi giả vờ như không nhận ra, cả người như rơi vào hầm băng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, tay tôi run rẩy, không thể gõ được chữ, nghiến răng nhắn vị trí và SOS cho Lục Xuyên Tịch.

Vừa nhấn gửi, “két” một tiếng, tài xế đạp phanh.

Đột nhiên xung quanh tối đen như mực, gã ta tắt đèn.

Tôi run rẩy quay đầu nhìn, lúc đó một tia chớp lại lóe lên, chiếu sáng trong xe như ban ngày, cũng chiếu rõ khuôn mặt béo ú của gã tài xế, hắn ta đang cười nham nhở nhìn tôi, râu ria lởm chởm.

“Bác, bác tài, tôi, tôi muốn đi đến, đến đường Quốc, Quốc Thịnh, bác, bác đi, đi nhầm đường rồi chăng?”

Trong bóng tối, giọng tôi run rẩy không thành lời, không thể ghép lại thành câu.

“Cô bé, đây là đường đưa cô đến thiên đường.”

Sự sợ hãi lập tức lan tràn khắp cơ thể.

Tôi hét lên, cố gắng mở cửa xe, đ.ấ.m mạnh vào cửa sổ, vừa đạp vừa đá gã tài xế.

Nhưng sức mạnh nam nữ vốn dĩ chênh lệch, gã ta khống chế tôi trên ghế phụ.

Đột nhiên, điện thoại của tôi reo lên, là cuộc gọi từ Lục Xuyên Tịch.

Tôi kinh hãi nhìn thấy người đàn ông ghê tởm đó vuốt vài cái trên màn hình, rồi ném điện thoại ra bên ngoài.

Hy vọng cuối cùng của tôi cũng bị dập tắt.

“Mẹ kiếp, phải đổi chỗ khác thôi.”

Hắn ta lấy một cái khăn từ dưới ghế lên, thấm nước, bịt mũi và miệng tôi.

Mùi hôi khó chịu xộc thẳng vào mũi…

Đây đúng là một tên tội phạm có kinh nghiệm.

Khi tỉnh dậy, toàn thân tôi đau nhức, đặc biệt là cảm giác lạ thường ở phía dưới, khiến tôi tuyệt vọng như rơi vào địa ngục.

Bên ngoài trời vẫn mưa, đây là một nhà nghỉ cũ nát, mùi đồ đạc cũ kỹ bốc mùi ở khắp nơi, sơn tường bong tróc, bóng đèn vàng vọt trên trần nhà, cách âm cũng chẳng tốt gì.

Tôi không màng gì nữa, hét lên cầu cứu, hy vọng có ai đó ngoài kia nghe thấy.

“Mày im ngay, đồ con đi3m.”

Tài xế lại tát tôi mấy cái, mắt tôi tối sầm, tai ù ù, dường như có chất lỏng ấm nóng chảy ra. Tôi dùng hết sức bình sinh mà cấu xé, cắn gã ta.

Nếu trong tay tôi có dao, tôi sẽ đ.â.m gã một nhát rồi lặng lẽ nhìn m.á.u chảy lênh láng trên đất, cho đến khi gã bỏ mạng.

Tiếng đập cửa đột ngột vang lên ngoài hành lang, càng lúc càng lớn, xen lẫn tiếng gọi gấp gáp của Lục Xuyên Tịch.

Tôi tưởng mình đang bị ảo giác.

“Vi Vi, anh ở đây, anh đến rồi.”

Giọng nói này như tia sáng trong bóng tối, có thể phá tan mọi quỷ quá

Bình Luận (0)
Comment