Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 102

Ánh mắt của Lý Thiệp dừng lại trên mặt cô một lúc, không trả lời câu hỏi của cô: 

“Bên ngoài khá náo nhiệt, lát nữa bọn họ ra ngoài dạo một vòng, em đi cùng đi.”

Cố Ngữ Chân tất nhiên thuận theo sắp xếp của họ, cô cũng không có yêu cầu gì. Hơn nữa, từ khi bước vào ngành này, cô đã rất lâu không được ra ngoài chơi.

Trước khi xuất phát, Cố Ngữ Chân đi vệ sinh một lát, đeo kính râm và khẩu trang, chắc chắn rằng không ai nhận ra cô rồi mới ra lại.

Đến cửa, lại phát hiện chỉ có mỗi Lý Thiệp đang đợi.

Cố Ngữ Chân hơi nghi hoặc, bước ra khỏi cổng: 

“Mấy người kia đâu rồi?”

Lý Thiệp đứng ở cửa chờ cô, kẹp điếu thuốc trong tay, thấy cô ra thì tiện tay giũ tàn thuốc: 

“Bọn họ đi phía trước rồi, cứ đi dọc đường sẽ thấy.”

Cố Ngữ Chân nghe vậy thì gật đầu, đi cùng anh ra ngoài. Trên phố rất nhộn nhịp, hai bên đường cây cối rợp bóng, nhìn một lượt toàn thấy các cặp tình nhân rõ ràng là nơi dành cho yêu đương.

Cố Ngữ Chân đi sau anh, vô thức kéo giãn khoảng cách, nhưng vì người đi lại quá đông, khoảng cách giữa hai người họ mỗi lúc một xa, cô sắp không nhìn thấy anh nữa rồi.

Lý Thiệp phát hiện cô không theo kịp, cố ý dừng lại đợi.

Cố Ngữ Chân vội vàng bước nhanh lên phía trước với chút lúng túng, Lý Thiệp nhìn cô đến gần thì nói: 

“Đừng để lạc.”

Cố Ngữ Chân bỗng cảm thấy có chút không thoải mái, dù sao cô cũng không thể chuyển đổi cảm xúc nhanh như anh, chỉ một câu nói đó thôi cũng khiến cô nhớ lại chuyện trước kia.

Cô khẽ mím môi, nhìn về phía trước, muốn tìm mấy cô gái kia để tránh lúng túng: 

“Mấy người đó đâu rồi?”

Lý Thiệp nhìn ra phía trước, dường như không mấy để tâm: 

“Không biết, cứ thong thả đi dạo đi, chỗ này nhỏ thôi, kiểu gì cũng gặp.”

Cố Ngữ Chân cũng không tiện phá hỏng bầu không khí, cùng anh tiếp tục bước về phía trước.

Lý Thiệp rõ ràng không vội tìm người, cứ chậm rãi đi về phía trước, thỉnh thoảng thấy thứ gì lạ mắt còn chỉ cho cô xem.

Chẳng bao lâu sau, Cố Ngữ Chân cũng bị phân tán sự chú ý, con phố này bán toàn những thứ kỳ lạ, không lạ gì lại có nhiều người đến chơi như vậy.

Đi tiếp về phía trước, có người đang chơi máy ném bóng, dường như đang thi xem ai ném được nhiều hơn.

Cố Ngữ Chân nhìn thấy cũng cảm thấy khá mới mẻ, nhưng hồi cấp ba cô vốn là người ít nói và trầm tĩnh, không thể giống như con trai tan học là đi đánh bóng rổ, bởi vì con gái hầu như chẳng ai chơi bóng, mà cô thì không phải kiểu người thích nổi bật. Dù có hứng thú cũng chỉ dám chơi một chút trong giờ thể dục mà thôi.

Lý Thiệp dừng lại, quay đầu nhìn cô: 

“Muốn chơi không?”

Cố Ngữ Chân hơi động lòng, so với việc đi cùng anh mà chẳng biết nói gì thì chơi bóng rổ rõ ràng là lựa chọn dễ chịu hơn nhiều.

Cô nghĩ một chút, lo bị người khác nhận ra, liền đưa tay sờ vào khẩu trang.

Lý Thiệp dường như hiểu rõ cô đang nghĩ gì, bước tới nhìn cô một lượt rất nghiêm túc: 

“Không nhận ra đâu, che kín thế này rồi, đến anh còn nhận không ra.”

Cố Ngữ Chân thì không tin lắm, vừa nãy ở khoảng cách xa như vậy, anh lại nhận ra cô ngay.

Cô không tin là anh nhớ được màu áo cô mặc rồi mới nhận ra cô.

Người chơi phía trước vừa rút lui, bên cạnh có một cô gái chạy tới chơi, vừa hay còn một chỗ trống. Ông chủ thấy cô định chơi thì hô lên: 

“Đến đây nào, vừa khuyết một người, ai ném được nhiều nhất sẽ được một bộ trang sức pha lê!”

Cố Ngữ Chân liếc nhìn phần thưởng đặt ở tầng cao nhất, trông cũng khá đẹp, chẳng trách thu hút được nhiều cô gái như vậy. Nhưng với trình độ của cô, chắc ném không vào được mấy quả.

Lý Thiệp nhìn một cái, nói:

“Đi chơi đi.”

Cố Ngữ Chân khẽ gật đầu, nghiêm túc bước lên phía trước.

Ông chủ để cô và cô gái kia đứng trước máy ném bóng, bắt đầu tuyên bố thể lệ:

“Trong hai người ai ném trúng nhiều nhất thì thắng. Mỗi quả bóng chỉ được một người chạm tay thì mới tính điểm.”

Bạn trai của cô gái bên cạnh vốn định giúp, nhưng nghe thấy quy tắc này thì đành lùi ra ngoài.

Cô gái tỏ vẻ phiền não nhìn sang bạn trai:

“Nhưng em ném một mình không trúng đâu.”

Bạn trai chỉ còn biết an ủi:

“Hết cách rồi, chỉ có thể tự em ném thôi.”

Cố Ngữ Chân quay đầu nhìn Lý Thiệp, phát hiện anh đã đi đóng tiền giúp cô.

Cô nhìn anh lấy tiền ra, chợt nghĩ ra lẽ ra vừa nãy cô nên là người trả, bây giờ lại để anh trả thay, cảm thấy thật kỳ cục.

Cô hơi cắn môi, cầm bóng lên, âm thầm ghi nhớ, lát nữa nhất định phải trả lại cho anh.

Lý Thiệp trả tiền xong, bước tới đứng bên cạnh nhìn cô, thấy cô vẻ mặt căng thẳng thì hơi nhướng mày, lười biếng lên tiếng:

“Em chơi trước đi.”

Cố Ngữ Chân nghe vậy liền gật đầu, trận đấu bắt đầu. Cô gái bên cạnh khí thế bừng bừng, lấy được bóng là ném liền, tuy ném trượt khá nhiều, nhưng cũng có không ít quả vào rổ.

Cố Ngữ Chân thì chậm rãi hơn nhiều, tuy hầu như ném quả nào trúng quả đó, nhưng vì lo kính râm rơi nên động tác rất bất tiện.

Chẳng mấy chốc, cô gái bên cạnh đã vượt hơn cô một nửa số bóng. Một phút thời gian thi đấu sắp hết, rất khó để đuổi kịp.

Cố Ngữ Chân có chút phiền não, tay cũng dần mất sức, vốn dĩ cô đã không khỏe, giờ lại càng yếu hơn.

Ngay khoảnh khắc đó, phía sau cô bỗng có người đến gần, trực tiếp nắm lấy tay cô, giúp cô ném bóng vào rổ. Quả bóng nhẹ nhàng bay vào trong rổ.

Anh nắm lấy tay cô ném quả thứ hai, tốc độ nhanh hơn cô rất nhiều.

Anh đứng phía sau, do động tác nên thỉnh thoảng cơ thể hai người sẽ chạm vào nhau, khiến tim cô đập nhanh hơn một nhịp. Trên mu bàn tay truyền đến cảm giác ấm nóng từ lòng bàn tay anh, cô hoàn toàn không cần dùng sức, từng quả bóng cứ thế được anh nắm lấy tay cô mà ném vào rổ.

Bạn trai của cô gái kia thấy anh lên giúp, liền nhìn ông chủ nói:

“Không phải nói là không được giúp sao?”

Ông chủ cũng không ngờ anh lại nghĩ ra cách thông minh như vậy. Nghĩ đến quy tắc ông ấy nói lúc nãy, quả thực không có gì sai:

“Cách này cũng phù hợp với quy tắc, đúng là mỗi quả bóng chỉ chạm vào tay một người.”

Cô gái vội vàng hét lên:

“Anh mau lại đây! Người ta còn nói được mà, anh ngốc quá!”

Cậu bạn trai lập tức chạy đến giúp cô.

Cố Ngữ Chân khựng lại một chút, thì ra khi nãy anh nói để cô chơi trước là vì lý do này, là đã sớm nghĩ đến kẽ hở trong quy tắc rồi.

Cố Ngữ Chân bỗng cảm thấy dường như cô không hiểu rõ Lý Thiệp lắm, cô chưa bao giờ nghĩ được linh hoạt như anh vậy.

Tốc độ của Lý Thiệp ngày càng nhanh, khiến Cố Ngữ Chân bắt đầu thấy hoảng, đầu óc trống rỗng, chỉ ngây người nhìn con số điểm cứ tăng dần lên.

Xung quanh bắt đầu có nhiều người vây lại, số bóng vào rổ đã bỏ xa đối phương một khoảng lớn. Khi đúng một phút, ông chủ hô dừng lại.

Số bóng họ ném vào rổ là gấp đôi đối phương chắc chắn là thắng rồi.

Lý Thiệp quay sang nhìn cô:

“Thắng rồi, vui không?”

Cố Ngữ Chân gật đầu thật mạnh. Lần đầu tiên cô cảm nhận được niềm vui khi thi đấu, nhất là cảm giác chiến thắng sau cùng. Thảo nào anh lại thích chơi bóng rổ như vậy thì ra là thích cảm giác chiến thắng này.

Cố Ngữ Chân có chút phấn khích, nếu không phải vì xung quanh có nhiều người, có lẽ cô đã nhảy cẫng lên rồi.

Ông chủ lập tức lấy chiếc hộp pha lê ở vị trí trên cùng đưa cho cô:

“Cho cô bé này, lúc nãy suýt nữa thua rồi, bạn trai cô còn sốt ruột vì sợ cô không vui cơ mà.”

Cố Ngữ Chân hơi khựng lại, đang định mở miệng giải thích thì Lý Thiệp đã nói trước:

“Chúng tôi chỉ là bạn.”

“Ồ, hiểu rồi, hiểu rồi.” Ông chủ gật gù, liếc nhìn họ một cái với ánh mắt kiểu như: sớm muộn gì cũng thành người yêu thôi.

Cố Ngữ Chân nghe thấy anh lên tiếng giải thích thì mới thở phào nhẹ nhõm rõ ràng là anh không có ý gì cả.

Cố Ngữ Chân đưa tay nhận lấy chiếc hộp pha lê có lẽ làm bằng thủy tinh, nhưng được chế tác rất tinh xảo.

Cô mở chiếc hộp trong suốt ra, bên trong đặt vòng cổ pha lê, vòng tay và cả nhẫn, ánh lên những tia sáng trắng, trông vô cùng đẹp mắt.

Cô gái bên cạnh thì thua, quay sang trách bạn trai:

“Anh không biết đến giúp sớm hơn à?”

“Anh đâu biết luật chơi đâu mà.”

“Không biết thì cũng phải đoán chứ! Với lại người ta đều lên giúp rồi, anh cũng gan to chút đi, cái gì cũng sợ!”

Chàng trai bị nói tới mức không ngẩng đầu lên được, sắp nổi nóng nhất là trước mặt đông người như vậy.

Cố Ngữ Chân nhìn vào hộp trong tay thấy bên trong có cặp nhẫn đôi.

Cô gọi cô gái có vẻ đang không vui kia lại:

“Cặp nhẫn này để hai người các bạn lấy nhé, hợp với các cặp đôi.”

Cô gái nghe vậy thì vui lắm, chạy lại gần:

“Cảm ơn nhé.” Nói rồi cô ấy có vẻ hơi thắc mắc, liếc nhìn chàng trai siêu đẹp trai đứng bên cạnh Cố Ngữ Chân, hỏi:

“Cô không đeo à? Bộ nhẫn này có ý nghĩa đó.”

Cố Ngữ Chân ngẩng đầu nhìn theo hướng cô gái chỉ, lúc này mới thấy tấm biển ghi dòng chữ chúc phúc cho các cặp đôi thì ra món quà này mang ý nghĩa chúc phúc. Ông chủ đúng là khôn khéo, chẳng trách có nhiều đôi yêu nhau đến chơi như vậy.

Cố Ngữ Chân không nhịn được cười:

“Tôi chắc chắn không dùng đến đâu, các bạn lấy đi.”

Lý Thiệp nghe vậy thì liếc nhìn cô một cái, không nói gì.

Chàng trai nhìn sang Lý Thiệp, hiếm khi cảm thấy có chút tự hào vì đẹp trai thì sao, cũng không theo đuổi được người ta. Những cô gái mà thật sự có cảm tình thì sẽ không nỡ đem nhẫn ra tặng người khác như vậy đâu.

Cố Ngữ Chân đưa chiếc hộp pha lê cho cô gái:

“Cô còn muốn cái gì nữa thì cứ chọn nhé.”

Cô gái vui vẻ lắm, chọn cặp nhẫn, rồi còn nhìn trúng một đôi bông tai:

“Tôi có thể lấy đôi bông tai này không? Tôi và anh ấy mỗi người đeo một chiếc.”

Cố Ngữ Chân cười:

“Được chứ.”

Cô gái chọn món mình thích xong thì nắm tay bạn trai rời đi.

Cố Ngữ Chân bỗng thấy có chút ghen tỵ dường như cô sẽ không bao giờ có được niềm vui đơn giản như thế. Nhưng có những điều, đúng là không thể thay đổi.

Cô lấy sợi dây chuyền ra nhìn dưới ánh nắng, nó phản chiếu ánh sáng càng lung linh hơn.

“Để anh đeo cho em nhé.”

Cố Ngữ Chân đúng là cũng muốn đeo thử, dù sao thì cũng là chiến lợi phẩm mà.

Lý Thiệp cầm lấy sợi dây chuyền trong tay cô, đưa tay từ phía trước, giúp cô đeo lên cổ.

Sợi dây chuyền này có vẻ không dễ đeo lắm, Lý Thiệp đứng sau lưng cô, như đang nghiên cứu cách cài móc khóa.

Cố Ngữ Chân đưa tay chạm vào sợi dây chuyền, cảm nhận được hơi thở nhẹ của anh phả vào sau gáy cô, mang theo cảm giác ngưa ngứa mơ hồ, hơi thở cô cũng theo đó mà căng lên.

Lý Thiệp giúp cô đeo xong, đi vòng ra trước mặt, cúi đầu nhìn cô một cái:

“Đeo lên trông cũng đẹp đấy, chỉ là hơi rẻ một chút thôi, đeo chơi được mà.”

Cố Ngữ Chân không quá để ý, chỉ cần đẹp là được. Trong tay cô vẫn còn cầm chiếc vòng tay.

Lý Thiệp nhìn tay cô:

“Còn vòng tay, có muốn đeo luôn không?”

Cố Ngữ Chân bỗng thấy hơi ngượng, chính cô cũng cảm thấy cô có chút trẻ con, theo phản xạ định từ chối.

Nhưng Lý Thiệp đã cầm lấy vòng tay trong tay cô, nắm lấy cổ tay cô và đeo lên cho cô.

Cố Ngữ Chân nhìn anh cúi đầu chăm chú đeo vòng cho cô, tim cô như bỗng đập lỡ một nhịp.

“Cảm ơn.” Cô rút tay về, khẽ hỏi:

“Lúc nãy cái này bao nhiêu tiền?”

Lý Thiệp nghe vậy khẽ nhướng mày, nhìn cô:

“Hai trăm.”

Cố Ngữ Chân nghiêm túc gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra chuyển cho anh một phong bao đỏ hai trăm tệ:

“Anh nhận đi.”

Lý Thiệp nhìn vào điện thoại, thấy cô gửi phong bao lì xì, liền bật cười như thể thấy chuyện gì đó rất buồn cười.

Cố Ngữ Chân biết anh đang cười gì. Có lẽ trước giờ anh chưa từng nhận phong bao lì xì, nhất là với số tiền kiểu này. Trước đây mỗi lần ra ngoài đều là anh trả tiền, mà anh cũng chưa bao giờ có giới hạn trong việc tiêu tiền cho cô.

Cô chợt nhớ đến cái tên “LZ” trước kia, lại nghĩ đến mấy chỗ ăn chơi về đêm, bỗng thấy hơi không chắc chắn.

Không lẽ… toàn bộ số tiền anh kiếm được đều đã tiêu hết lên người cô rồi sao?

Cố Ngữ Chân vừa về đến nhà thì nhận được tin nhắn của Lý Thiệp:

“Em về tới nhà chưa?”

“Về rồi.” Cô tranh thủ lúc đang bước vào phòng, cúi đầu nhắn lại cho anh.

Mẹ cô thấy cô về thì hỏi:

“Ra ngoài chơi với ai mà vui thế?”

Cố Ngữ Chân nghe vậy hơi khựng lại một chút, lúc này mới nhận ra trên mặt mình vẫn giữ nguyên nụ cười.

Cô phản ứng lại, nhìn thoáng qua điện thoại hình như từ lúc bắt đầu trò chuyện với Lý Thiệp đến giờ, vẫn chưa từng dừng lại.

“Con đi bàn việc công việc thôi.” Cô tìm đại một cái cớ rồi trốn vào phòng. Nhớ lại cả ngày hôm nay, cô bỗng cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Cả ngày hôm nay đi chơi, không gặp lại một người bạn nào của anh cả.

Hai người cứ vậy mà ra ngoài chơi riêng, thì đâu còn giống bạn bè gì nữa? Chẳng phải y hệt lúc trước còn là người yêu hẹn hò với nhau sao?

Bình Luận (0)
Comment