Cố Ngữ Chân nghĩ đến đây thì điện thoại rung lên, là tin nhắn Lý Thiệp gửi tới. Cô cúi đầu nhìn:
“Nhẫn vẫn còn không?”
Cô cắn nhẹ môi, liếc nhìn chiếc hộp nhẫn trong ngăn kéo:
“Vẫn còn, sao vậy?”
“Lần sau mang cho anh.”
Cô hơi sững người, có chút nghi hoặc:
“Sao vậy?”
Anh không trả lời nữa.
Nếu nói là làm bạn, thì chiếc nhẫn này rõ ràng không còn ý nghĩa gì nữa trừ khi, anh vốn không hề muốn chỉ làm bạn.
Cô nhớ lại chuyện hôm nay, do dự một lát rồi gõ một dòng tin nhắn, định sau này sẽ không gặp lại anh nữa.
Lý Thiệp bên kia dường như lúc đó mới thấy tin nhắn, gửi qua:
“Anh đem đi trả lại, còn hơn là để em vứt đi.”
Cô lập tức dừng tay, may mà chưa gửi tin nhắn đó nếu không thì quá mất mặt rồi.
Anh đúng là chỉ xem cô là bạn thôi. Cô lại nhớ đến Trương Tử Thư, lúc trước anh cũng nói muốn làm bạn, và quả thật đã làm bạn. Đã nói rõ rồi, thì sẽ không vượt giới hạn.
Cô xóa dòng chữ vừa gõ, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn:
“Tôi chưa vứt, vẫn còn.”
“Lần sau mang cho anh.” Lý Thiệp gửi một tin nhắn thoại, có vẻ lười gõ chữ. Trong đó có tiếng ồn ào, chắc anh vẫn đang ở bên ngoài.
Cô nghe giọng anh, cắn nhẹ môi, nghĩ hay là sớm mang nhẫn tới hộp đêm, nhờ Vương Hạo đưa lại cho anh thì hơn.
Cô bước tới, lấy hộp nhẫn ra đặt trên bàn, để khỏi quên.
Trong nhà đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, phòng của cô cũng gần như đã xong, hai hôm nữa là có thể chuyển về nhà tổ, đến lúc đó cũng tiện có cớ để không gặp lại nhau nữa.
Cô nhớ lại lời Vương Trạch Hào nói khi ăn cơm, liền chuyển sang tài khoản phụ. Tài khoản này là để đăng nhập game, chỉ kết bạn với vài người bọn họ, thậm chí không đăng bất cứ trạng thái nào trên mạng xã hội.
Sau khi đăng nhập tài khoản phụ, quả nhiên cô thấy lời mời tụ họp đi chơi từ nhóm bạn.
Cô kéo xuống xem, thì thấy cả khung chat với Lý Thiệp cũng ở ngay bên dưới. Anh cũng có nhắn một tin từ vài ngày trước:
“Ra ngoài ăn cơm không?”
Cô trầm ngâm giây lát rồi gửi lại:
“Xin lỗi, dạo này tôi bận quá.”
Anh nhanh chóng trả lời:
“Không sao, hẹn lần sau vậy.”
Cô mím nhẹ môi:
“Ừ.”
Một lúc sau, Lý Thiệp lại nhắn tới:
“Chơi game không?”
Cô hơi nghi hoặc. Anh hiếm khi rủ chơi, chẳng phải trước đây còn nói là lớn rồi thì chơi game cũng không thấy có gì thú vị nữa sao?
Cô do dự một chút rồi nhắn lại:
“Bây giờ à?”
“Ừ, bọn tôi còn thiếu người.”
“Lên đi, bọn tôi chờ cậu online.”
Cô suýt chút nữa thì hỏi lại:
“Không phải anh đang ở bên ngoài sao?”, nhưng may là kịp nhịn, không để lộ gì.
Cô mở game lên, vừa online thì thấy Vương Trạch Hào đúng là đang trong game, còn kéo thêm hai người khác vào tổ đội.
Vừa thấy cô vào, anh ta liền kinh ngạc:
“Bóng rổ! Cuối cùng cậu cũng online rồi, hôm nay bọn tôi còn đang nhắc đến cậu. À này, cậu có quen Cố Ngữ Chân không?”
Cố Ngữ Chân nghe vậy tim như lỡ một nhịp, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Lý Thiệp lên tiếng:
“Cậu hỏi cái đó làm gì?”
“Thì hỏi thôi mà, đều trong cùng một giới, biết đâu là người quen?”
Cố Ngữ Chân vội vàng gõ ra một dòng chữ:
“Từng nghe tên cô ấy, nhưng không quen, tôi chỉ là một diễn viên nhỏ thôi.”
Vương Trạch Hào rõ ràng rất hiếu kỳ:
“Cậu thường đóng phim gì vậy, để tôi đi xem. Chơi với nhau từng này năm rồi mà chưa từng gặp ngoài đời. Bữa ăn cơm bọn tôi còn tranh cãi cậu là nam hay nữ cơ đấy.”
Cố Ngữ Chân nhanh chóng đáp lại:
“Dĩ nhiên là nam rồi.”
“Nam hay nữ thì liên quan gì đến việc chơi game, bắt đầu đi.” Lý Thiệp lười biếng xen vào.
Vương Trạch Hào lắc đầu cảm thán:
“Bạn game chơi lâu vậy rồi, mà anh không hề tò mò gì cả. Thiệp ca, sống vậy là bỏ lỡ nhiều niềm vui lắm đó.”
Lý Thiệp chẳng buồn đáp lại cậu ta.
Đợi đến lúc vào trận, Lý Thiệp nói:
“Cậu đi theo tôi.”
Cố Ngữ Chân hơi ngơ ngác, ba người kia đều chia đường tấn công, câu này là nói với cô à? Trước đây đâu có vậy?
Vương Trạch Hào thấy thế liền lên tiếng:
“Nói với cậu đó Bóng rổ! Không phải cậu chơi hỗ trợ giỏi sao, đương nhiên phải theo anh ấy rồi.”
Cố Ngữ Chân khựng lại một chút, nhìn nhân vật trong game đang đứng ngay trước mặt nhân vật của cô, tim bỗng đập nhanh không kiểm soát được. Cô cố gắng bình tĩnh lại, chỉ nhắn lại một chữ:
“Được.”
Thời gian chơi game trôi qua rất nhanh, hết trận này đến trận khác, chớp mắt đã qua cả buổi chiều.
Ban đầu Cố Ngữ Chân chỉ định chơi một trận rồi nghỉ, nhưng không ngờ lại không kìm chế được mà tiếp tục chơi.
Mãi đến khi mẹ cô gọi đi ăn cơm, cô mới như bừng tỉnh:
“Mọi người chơi tiếp đi, nhà tôi gọi ăn cơm rồi.”
Vương Trạch Hào đang cao hứng liền kêu lên bi thảm:
“Bóng rổ! Cậu còn là đàn ông không đấy? Chơi game mà cũng bỏ giữa chừng à?”
Cố Ngữ Chân dở khóc dở cười vì thật ra cô không phải đàn ông.
Lý Thiệp cất giọng trầm trầm, hình như anh vẫn đang ở bên ngoài:
“Được rồi, lần sau chơi tiếp.”
Cố Ngữ Chân lần đầu tiên nghe anh nói lời mời như vậy, lại nhớ đến câu anh từng nói trong bữa ăn trước đó “anh không còn thích chơi game nữa”.
Cô lặng người giây lát quả nhiên là nói dối.
Lúc cô thoát ra giao diện chính của game thì mới phát hiện ID trong game của anh đã đổi. Không còn là mấy chữ viết tắt trước đây nữa, mà chỉ là một ký hiệu dấu chấm câu – hiển nhiên là đặt đại.
Cố Ngữ Chân cụp mắt xuống, im lặng một lúc, sau đó thoát game, chuẩn bị đi ăn thì điện thoại lại đột ngột hiện thông báo tin tức về cô.
Cố Ngữ Chân hơi ngạc nhiên rõ ràng dạo gần đây cô đang nghỉ ngơi, sao lại có tin tức gì liên quan đến mình?
Cô nhấn vào xem thử hóa ra không phải tin tức về cô, mà là về Lý Thiệp.
Trên tiêu đề tìm kiếm nổi bật hiện rõ hai chữ to đùng: “Tình mới.”
Dường như để tránh bị liên lụy vì từ khóa nhạy cảm, ngay cả tên của anh cũng không dám đề cập.
“Tình mới của ông chủ LZ lộ diện, Cố Ngữ Chân bị ruồng bỏ thảm thương.”
Cố Ngữ Chân nhìn tiêu đề, khẽ chớp mắt không ngờ lại nhanh như vậy, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Cô kéo xuống xem tiếp lại là một cảnh rất quen thuộc.
Chẳng phải chính là chỗ cô và Lý Thiệp đi dạo phố sao?
Hơn nữa còn là video trong đó, anh đang cúi đầu giúp cô đeo một chiếc vòng cổ đồ chơi, ánh mắt chăm chú, thần thái rất dịu dàng.
Cố Ngữ Chân lần đầu tiên thấy dáng vẻ như vậy của anh, ánh mắt cô bất giác dừng lại trên gương mặt anh trong video.
Trong video, cô đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm, kín mít từ đầu đến chân, gần như không thể nhận ra.
Xem ra paparazzi không phải đi theo cô, mà là nhận ra Lý Thiệp nên mới quay được.
Dưới phần bình luận thì vô cùng náo nhiệt:
“Đây chẳng phải là Chân Chân nhà chúng ta sao? Giờ mấy tin đồn lá cải phát mà chẳng cần mở mắt nhỉ?”
“Cười chết, bị fan vạch mặt trong vòng một giây, theo đuôi lâu thế rồi mà vẫn không nhận ra là Cố Ngữ Chân.”
“Giật mình đấy, cứ tưởng hai người họ chia tay thật cơ. Mình còn đang mê cặp đôi này mà!”
“Ban đầu cứ nghĩ anh đẹp trai kia là kiểu ăn chơi, chắc chắn Cố Ngữ Chân sẽ chịu thiệt… Giờ nhìn lại, có vẻ anh ta mới là người thích Cố Ngữ Chân hơn, một cậu ấm ăn chơi mà lại sẵn sàng cùng cô ấy nghịch mấy món đồ chơi kiểu vòng cổ trẻ con, nhìn anh ấy còn chẳng thấy chán gì cả.”
“Ánh mắt anh ấy nhìn cô ấy chính là kiểu yêu thật lòng đấy. Trong show truyền hình cũng rõ ràng rồi, cứ nhìn cô ấy suốt.”
“Chiều nay tôi gặp anh ta rồi, thật sự rất đẹp trai. Hình như anh ta đặt làm một sợi dây chuyền kim cương, dây chuyền đó được trưng bày trong hộp kính chống đạn luôn, tôi không dám đứng lại lâu, chỉ liếc nhìn giá một cái, mà còn không kịp đếm xem phía sau có bao nhiêu số 0.”
Một cư dân mạng còn đăng cả ảnh bộ trang sức là một bộ hoàn chỉnh gồm dây chuyền và vòng tay:
“Anh ta ngồi đó cả buổi chiều, chắc là đang chơi game với ai đó.”
“Chơi game như vậy thì chắc chắn là đang chơi với con gái, tôi không tin nếu là con trai mà anh ta còn ở đó chơi game, thay vì về nhà ngay lập tức.”
“Anh ta với Cố Ngữ Chân ở bên nhau lâu thế rồi, chắc là cũng chán rồi. Chắc đang theo đuổi người mới, vừa mua trang sức, vừa ngồi chơi game, không biết là ai nhỉ?”
“Tặng cho Cố Ngữ Chân vòng cổ đồ chơi, còn tặng người khác cả bộ trang sức hàng chục triệu, thấy tiếc thay cho sao nữ thật đấy.”
Có người ở dưới để lại bình luận đầy nghi hoặc:
“Không cảm thấy bộ trang sức này rất giống với bộ vòng cổ và vòng tay đồ chơi của Cố Ngữ Chân à? Cô ấy hình như rất thích nó, như con gái nhỏ vậy, chắc là anh ta mua thật một bộ giống vậy để tặng cô ấy đó thấy cô ấy thích nên mới mua cho một bộ có thể đeo thật sự.”
Một câu nói như làm bừng tỉnh mọi người đúng là hai bộ đó thật sự rất giống nhau, chỉ khác nhau cơ bản về… giá trị.
Cố Ngữ Chân đọc đến đây, hơi dừng lại, rồi chăm chú nhìn bức ảnh mờ chụp bộ trang sức kia.
Bên trong là một dây chuyền và vòng tay, thật sự rất đẹp, và… quả đúng là rất giống.
Nhưng rồi Cố Ngữ Chân lại nghĩ, có lẽ cô suy nghĩ quá nhiều chắc là anh chỉ thấy kiểu dáng đó đẹp nên mới mua tặng cho người khác mà thôi.
Vừa mới yên ắng được một chút thì phía dưới đã nhanh chóng có người “đào” ra tài khoản game của cô:
“Phá án rồi! Tìm được tài khoản game của Cố Ngữ Chân rồi! Hồi mới debut cô ấy từng chia sẻ game này lên tài khoản của mình, dùng đúng tên và vị tướng này luôn. Trước nay không thấy online, mà chiều nay thì cả buổi đều online, đại thiếu gia đó chính là đang chơi game với cô ấy suốt cả buổi chiều!”
“Tôi thấy cặp này còn dễ ‘ship’ hơn cả Cố Ngữ Chân với Phó Lê ấy.”
“Tôi thấy có người đúng là giỏi tưởng tượng thật đấy, dây chuyền đắt tiền như vậy thì có thể là tặng cho cô ấy, nhưng kiểu thiếu gia nhà giàu như vậy, tự mình ngồi chơi game với người ta cả buổi chiều thì có khả năng không? Cần gì phải vất vả theo đuổi con gái? Hoàn toàn không cần.”
“Bởi vì là thích đấy, đồ ngốc.”
Cố Ngữ Chân thấy tài khoản game của mình bị đào ra thì giật mình, vội vàng gọi điện cho Lý Thiệp.
Đầu bên kia bắt máy:
“Sao vậy?”
Cố Ngữ Chân vội vàng mở miệng, lời nói thiếu suy nghĩ:
“Dạo này anh có bận không, có thời gian lên mạng không?”
Lý Thiệp hơi khó hiểu:
“Lên mạng làm gì?”
Cố Ngữ Chân căng thẳng đến mức siết lấy vạt áo mình:
“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi… bình thường anh hay làm gì thôi.”
“Anh không thường lên mạng, em biết mà.”
Giọng Lý Thiệp trầm thấp một cách lạ lùng, nhưng không nói lý do vì sao.
Cố Ngữ Chân nghe anh nói vậy thì yên tâm được phần nào, nhưng trong lòng lại chua xót khó hiểu, cô luôn có cảm giác nửa câu sau mà anh không nói ra là:
“Nếu anh có lên mạng, thì chắc bọn họ đã không trở thành thế này rồi.”
Cô chớp mắt mấy cái, cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Vậy… tôi cúp máy đây.”
“Khi nào em trả nhẫn cho anh?”
Cố Ngữ Chân hơi ngừng thở:
“Ngày mai tôi phải về nhà rồi, tôi sẽ nhờ Tiểu Ngư mang đến chỗ Vương Hạo, nhờ anh ấy đưa lại cho anh.”
Cố Ngữ Chân nghĩ rằng cô đã nói rất rõ ràng rồi, chắc chắn anh sẽ hiểu ý cô.
Họ chỉ nên là bạn bình thường thôi kiểu bạn mà mười mấy năm chẳng gặp mặt một lần.
Quả nhiên, Lý Thiệp đáp lại một cách bình thản, chỉ nói một chữ:
“Được.”