Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 104

Hôm sau, Cố Ngữ Chân dậy sớm thu dọn hành lý về nhà, vì đồ đạc quá nhiều nên phải chia làm hai xe. Bố mẹ cô ngồi xe lớn đi trước, cô ngồi xe nhỏ theo sau.

Trên đường về, cô ngủ gật như thường lệ trên xe, nhưng giữa chừng trời bỗng đổ mưa như trút nước. Mưa ngày càng to, tài xế buộc phải giảm tốc. Khi thấy phía trước có một chiếc xe thể thao dừng lại, một chàng trai đang đứng cầm ô, quần áo ướt sũng, tài xế đành cho xe dừng lại.

Cố Ngữ Chân bị xe dừng làm tỉnh giấc, vừa mở mắt liền thấy một người đang đi tới, bóng dáng vô cùng quen thuộc. Đến khi anh tiến gần, cô mới xác nhận đúng là Lý Thiệp.

Tài xế hạ cửa kính hỏi:

“Xe anh bị gì vậy?”

Lý Thiệp nghiêng người về phía cửa xe, nói:

“Xe tôi bị hỏng rồi, cho tôi đi nhờ một đoạn được không? Tôi sẽ xuống ở phía trước thôi.”

Tài xế quay sang cô, ngập ngừng hỏi:

“Hay là cho anh ta đi nhờ một đoạn nhé? Mưa lớn thế này, khu này lại vắng, chưa chắc đã có xe nào khác đi qua.”

Lý Thiệp lúc này mới như chợt nhận ra cô, cười nhàn nhạt:

“Trùng hợp thật đấy, ở đây mà cũng gặp được nhau.”

Tài xế càng ngạc nhiên:

“Ơ, hai người quen nhau à?”

Anh cười đáp:

“Chúng tôi là bạn, mới gặp hôm qua.”

Cố Ngữ Chân nhìn anh, lòng có chút nghi ngờ, nhưng cũng không thể để anh đứng mưa thế này, bèn nhẹ giọng nói:

“Anh lên xe đi.”

Lý Thiệp bật cười, giọng hiếm hoi mang chút khách khí:

“Cảm ơn.”

Cô không khỏi thấy nụ cười này của anh hiếm khi dịu dàng đến thế, như thể anh đã là một người hoàn toàn khác vậy.

Đang nghĩ ngợi, Lý Thiệp đã mở cửa bước lên.

Cô vội dời túi xách sang một bên, Lý Thiệp thu ô lại rồi ngồi xuống, mang theo một luồng hơi lạnh, rõ ràng là đã đứng dưới mưa rất lâu.

Cố Ngữ Chân thấy vậy, khẽ hỏi:

“Sao anh lại ở đây?”

“Anh đi xử lý chút việc, tưởng lái xe cho nhanh, ai ngờ xe gặp trục trặc.”

Anh liếc nhìn hộp khăn giấy trên ghế, giọng lịch sự:

“Có thể dùng cái này không?”

Cố Ngữ Chân thấy anh khách khí đến vậy, trong lòng chợt thấy cô nghĩ quá nhiều, khẽ gật đầu:

“Anh dùng đi.”

Lý Thiệp với tay lấy khăn giấy lau tóc.

Anh thực sự thuộc kiểu đàn ông có dáng vẻ uể oải mà quyến rũ, làm gì cũng lười biếng, ngay cả cười cũng có nét buông thả chẳng đứng đắn.

Dù toàn thân ướt nhẹp, nhìn qua có vẻ chật vật, nhưng ở anh lại không hề khó coi thậm chí còn mang nét hấp dẫn khó lý giải.

Cố Ngữ Chân thu ánh mắt lại, quay ra nhìn cửa sổ.

Lý Thiệp cũng lặng lẽ lau tóc.

Chốc lát sau, điện thoại anh rung lên.

Anh nhận máy, nghe giọng điệu thì chắc là chuyện làm ăn.

Anh nói xe mình hỏng giữa đường nên phải đi nhờ xe người khác, đến khi phía trước dừng sẽ tìm đường tiếp.

Cố Ngữ Chân nghe xong thì cuối cùng cũng xóa bỏ hết nghi ngờ có vẻ đúng là tình cờ thật.

Hồi học đại học, suốt bốn năm chẳng từng gặp lấy một lần. Vậy mà giờ cách nhau xa như thế, lại bất ngờ gặp mặt.

Cố Ngữ Chân bình tĩnh hỏi:

“Anh định đi đâu?”

Lý Thiệp nhìn ra phía trước, mưa to như trút nước:

“Anh đến phía trước tìm xe là được rồi, không cần đưa anh đâu, chúng ta cách nhau cũng xa mà.”

Nghe thế, Cố Ngữ Chân cũng không nói gì thêm dù sao cũng chỉ là bạn bè, hỏi một câu như vậy là đủ rồi.

Nhưng khi xe đi đến đoạn phía trước, mưa lại càng lớn, hơn nữa đây là đường núi, gặp trời mưa thì rất trơn trượt, đi tiếp sẽ khá nguy hiểm.

Tài xế bèn dừng xe, không dám lái tiếp:

“Tìm chỗ trú tạm đi, mưa thế này không qua được đâu.”

Cố Ngữ Chân hơi khựng lại, còn Lý Thiệp thì quay sang hỏi tài xế:

“Phía trước còn xe nào đi qua không?”

Tài xế lắc đầu:

“Trời mưa kiểu này thì chẳng có ai đi đâu, anh đợi đến mai đi, chỗ này tôi cũng chịu, không thể đưa anh đi tiếp được.”

Lý Thiệp nghe vậy, dường như vẫn còn đang suy tính cách khác.

Cố Ngữ Chân cũng cảm thấy trời mưa như vậy rất nguy hiểm. Lúc nãy đi qua đây vốn đã chẳng có bao nhiêu xe, giờ mưa càng lớn thì càng không thể có.

Cô nhìn sang anh:

“Hay là đợi thêm chút nữa đi, chắc mưa sẽ ngớt.”

Lý Thiệp nghe xong liền mỉm cười:

“Được.”

Cố Ngữ Chân bỗng nhiên có cảm giác như bị “gài bẫy”, anh hình như chính là đang đợi cô nói câu đó.

Nhưng sau khi anh nói từ “được”, lại không nói gì thêm, cảm giác bị gài cũng dần tan biến.

Tài xế tìm một nhà trọ gần đó, mang nét cổ xưa thanh nhã, vừa hay đủ chỗ để nghỉ lại.

Cố Ngữ Chân gọi điện cho mẹ cô báo tình hình. May mắn là bố mẹ cô xuất phát sớm, vừa kịp tránh được trận mưa này, hiện giờ đã về đến nhà an toàn.

Gọi điện xong, cô nhìn ra ngoài trời, mưa càng lúc càng lớn, có lẽ đến mai cũng chưa chắc đã tạnh.

Vừa đặt điện thoại xuống, ngoài cửa đã có người gõ cửa.

Cô bước ra mở thì thấy Lý Thiệp đang đứng đó, tay cầm khăn tắm mới:

“Có thể dùng nhờ phòng tắm của em được không? Vòi nước tầng dưới hỏng rồi.”

Cố Ngữ Chân nghe xong cũng không nói gì, huống chi anh đã lịch sự như vậy, cô cũng không có lý do gì để từ chối.

Cô kéo cửa ra, lùi lại một bước:

“Vào đi.”

Lý Thiệp bước vào, lấy điện thoại và bật lửa trong túi ra đặt lên bàn:

“Cảm ơn em.”

Cố Ngữ Chân bất giác cảm thấy không quen với sự khách sáo này của anh, thậm chí còn không biết nên đối xử thế nào với một “anh Lý Thiệp” như thế.

Nhưng nghĩ lại, như vậy cũng tốt bạn bè bình thường nên như thế này mới đúng.

Cô nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm, liền đứng dậy định ra ngoài hành lang đứng một lúc.

Ngay khi ấy, điện thoại của Lý Thiệp đặt trên bàn gần cửa sổ bất chợt sáng lên có tin nhắn đến.

Cố Ngữ Chân vô tình liếc qua, thấy là tin nhắn từ Vương Trạch Hào:

“Thiệp ca, xe anh có vấn đề gì đâu, sao lại nói bị hỏng giữa đường?”

Cô vốn định ra ngoài, thấy vậy thì liền đưa tay cầm lấy điện thoại của anh.

Điện thoại của Lý Thiệp trước nay chưa từng cài mật khẩu, mở ra là xem được.

Vương Trạch Hào còn gửi kèm cả ảnh chính là chiếc siêu xe đỗ trong mưa khi nãy.

Rõ ràng người vừa nói chuyện điện thoại với anh chính là Vương Trạch Hào.

Cố Ngữ Chân còn chưa kịp đặt câu hỏi thì lại có tin nhắn thoại gửi tới:

“Thiệp ca, dạo này anh có gì đó kỳ lạ lắm. Xe chẳng sao lại bảo hỏng giữa đường. Hôm trước chơi game cũng thế, rõ ràng anh chẳng hứng thú gì, tự nhiên hôm đó lại gọi bọn em lên chơi, em còn vội tìm thêm hai người giúp anh. Ai ngờ vừa thấy nhân vật bóng rổ kia offline là anh cũng dừng luôn. Đừng nói là anh thích nhân vật bóng rổ đó nha? Nhưng người ta là con trai đó! Dù Cố Ngữ Chân không để ý tới anh thì cũng không cần thay đổi lớn đến mức này chứ?”

Cố Ngữ Chân nghe đến đó thì choáng váng.

Cô vội cúi đầu, tìm đoạn trò chuyện có liên quan đến cô. Anh rõ ràng không mấy hứng thú tán gẫu với ai, khung chat chẳng có mấy người.

Nhưng cô lập tức nhận ra tài khoản game phụ của cô, anh lưu tên là “Bảo bối”.

Tim Cố Ngữ Chân đập mạnh loạn xạ.

Lúc ấy, Lý Thiệp đã tắm xong, mở cửa bước ra, vừa lau tóc vừa nhìn thấy cô đang cầm điện thoại của anh, nhưng không hề tỏ ra bối rối:

“Sao vậy?”

“Anh… anh là đồ lừa đảo!” Cố Ngữ Chân vừa ngượng vừa giận, đúng là cái vẻ ôn hòa vô hại ban nãy đều là giả.

“Khi nào thì anh phát hiện ra tài khoản đó là tôi?”

Lý Thiệp hoàn toàn không giấu diếm, vừa lau tóc vừa đáp gọn:

“Hôm qua.”

Rồi anh nhìn sang:

“Chỉ cần nhìn nét mặt em là biết ngay.”

Cố Ngữ Chân chợt nhớ lại ánh mắt anh nhìn cô hôm qua đúng là nhìn ra cô có tật giật mình.

Cô hiếm khi phản ứng mạnh như vậy, gần như muốn dậm chân:

“Thế sao anh không nói? Anh cố tình đùa giỡn tôi phải không?!”

Lý Thiệp ngừng tay, tóc còn hơi rối, trông trẻ trung hơn vài phần, anh ngẩng đầu nhìn cô:

“Em nói xem vì sao?”

“Tại sao em cứ luôn trốn tránh anh?”

Cô nhất thời cứng họng, một lát sau thì thẳng thắn mở miệng: 

“Tôi nói làm bạn là làm bạn kiểu không phải gặp nhau mỗi ngày, cũng không thân thiết quá mức.” Dù sao họ cũng là người yêu cũ, gặp nhau hàng ngày thì ra cái thể thống gì chứ.

Lý Thiệp không nói gì, rơi vào im lặng, Cố Ngữ Chân biết anh đang không vui, mà mỗi khi không vui, anh sẽ im lặng như thế.

Cô cũng không nói thêm gì nữa, đưa điện thoại trả lại cho anh, nhẹ nhàng tỏ ý tiễn khách: 

“Tôi muốn đi ngủ rồi.”

Lý Thiệp nhận lấy điện thoại, đứng dậy rời đi.

Lần này anh nghe lời một cách hiếm hoi, Cố Ngữ Chân cũng không quay đầu nhìn anh nữa, ai ngờ ngay khoảnh khắc tiếp theo lại nghe thấy tiếng “cạch” tiếng khóa cửa vang lên.

Cô quay đầu lại nhìn, thấy anh chưa hề đi ra ngoài, chỉ là đóng cửa lại rồi tiện tay khóa trái.

Cô hơi bối rối: 

“Anh định làm gì vậy?”

Lý Thiệp nhìn cô, chậm rãi nói hai chữ như đang giận dỗi: 

“Ngủ thôi.”

Tầng dưới không có phòng ngủ à?

Cố Ngữ Chân tức đến mức buột miệng: 

“Anh là muốn ngủ hay là muốn ngủ với tôi?”

Lý Thiệp không ngờ cô lại nói thẳng ra như vậy, còn tưởng thật, nhìn cô rồi nghiêm túc hỏi lại: 

“Muốn ngủ với em, được không?”

Cố Ngữ Chân rõ ràng không mặt dày như anh, câu như vậy mà anh còn có thể hỏi một cách lễ phép, mặt cô lập tức đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận vì anh:

“Tất nhiên là không được!”

“Cũng đâu phải chưa từng.” Lý Thiệp có phần thất vọng, tóc mái còn hơi ướt rủ xuống trán, thật sự trông giống một thiếu niên bị tổn thương, cứ như thể bị cô ngược đãi.

Cố Ngữ Chân nhìn khuôn mặt đó của anh, thật sự tức mà không phát ra được:

“Trời tạnh rồi thì về đi!”

Lý Thiệp đi tới, ngồi xuống chiếc ghế bên giường: 

“Em ngủ đi, ở chỗ thế này em có thể yên tâm, nhưng anh thì không yên tâm.”

Cố Ngữ Chân lúc này mới hiểu ý anh nơi này hẻo lánh, cửa gỗ thì không chắc chắn, đá một phát là bung, ở một mình quả thật không an toàn.

Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng to, khiến căn phòng lại càng yên tĩnh hơn.

Cố Ngữ Chân nằm mãi mà không ngủ được, huống chi bên cạnh còn có anh.

Cô nhẹ nhàng xoay người, động tác vô cùng nhẹ.

Lý Thiệp vẫn nằm im không động đậy, Cố Ngữ Chân tưởng anh đã ngủ, lại đợi thêm một lát, rồi xoay người lần nữa vừa mới xoay qua thì Lý Thiệp đột nhiên ngồi dậy, cúi người đè lên cô: 

“Ngủ không được thì đừng ngủ nữa.”

Cố Ngữ Chân chưa kịp phản ứng, đã bị anh đè lên, tim cô như lỡ mất một nhịp, hơi thở nóng rực của anh phả lên mặt khiến cô thấy nóng ran, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, đầu óc lập tức rối tung: 

“Anh… sao còn chưa ngủ?”

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn thấy ánh mắt anh đang đặt trên người cô, mập mờ đến cực điểm: 

“Em cứ trở mình liên tục như vậy, anh ngủ kiểu gì được?”

“Tôi có chạm vào anh đâu.” Cô đã rất nhẹ nhàng rồi, làm sao có thể làm phiền anh chứ, cô lập tức xoay người né tránh.

Lý Thiệp tuy để mặc cô xoay người, nhưng tay vẫn ôm chặt không buông.

Cố Ngữ Chân quay lưng về phía anh, thật ra cho đến giờ cô vẫn thấy khó tin rằng anh lại chủ động tìm cơ hội tình cờ gặp cô, điều mà trước đây anh chưa từng làm, lúc nào cũng tỏ vẻ không quan tâm.

“Lý Thiệp, chẳng phải chúng ta đã nói là làm bạn sao?”

Lý Thiệp ôm lấy cô, khẽ nói: 

“Là làm bạn… bạn cả đời. Nhưng em không được có bạn là con trai khác, chỉ được có một mình anh thôi.”

Cố Ngữ Chân nghe vậy muốn bật cười vì tức, vậy thì khác gì chưa chia tay?

Cô lờ mờ cảm thấy, dường như bây giờ anh không dễ buông tay như trước nữa. Trước kia anh rất dứt khoát, cô muốn chia tay là chia tay, còn bây giờ lại có vẻ hơi… dây dưa không chịu buông.

Bình Luận (0)
Comment