Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 105

Lý Thiệp ôm lấy cô rất yên lặng, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* cánh tay cô, anh không nói gì, dường như chỉ cần được ôm cô như vậy là đủ rồi, rất dễ dỗ dành.

Cố Ngữ Chân tim đập hơi nhanh, cảm giác hơi thở của anh phả lên gáy mình khiến cô thấy hơi nhột.

Cô khẽ chớp mắt, cô rất rõ, nếu đối mặt với dáng vẻ thế này của anh, nhất định cô sẽ mềm lòng.

Cô hơi cắn răng, liền xoay người lại, đưa tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.

Khi chạm vào đôi môi mềm mại ấm nóng của anh, cô khựng lại một chút.

Lý Thiệp dường như không ngờ cô sẽ chủ động hôn anh, phản ứng lại liền đưa tay ấn lên sau gáy cô, hôn lại, rất mạnh mẽ.

Cố Ngữ Chân hồi hộp đến tim đập loạn, trong bóng tối mọi cảm giác càng trở nên rõ rệt, ngay sau đó, cô cảm thấy cả người cô như quay cuồng, bị anh đè xuống phía dưới.

Lý Thiệp đã nhịn lâu rồi, vốn dĩ đã rất thích làm chuyện này với cô, giờ thì mỗi lần cách nhau một hai tháng, sao mà chịu nổi?

Lý Thiệp cúi đầu hôn cô, Cố Ngữ Chân nhờ ánh trăng mờ mờ, nhìn thấy gương mặt anh, gần đến mức lông mi anh lướt nhẹ qua gò má cô mang theo chút ngứa ngáy.

Cô bị anh đoạt lấy hơi thở, tim đập dồn dập, cảm giác anh đang c** th*t l*ng, đến mức cô còn nghe rõ tiếng tim cô đập vang dội như muốn nổ tung.

Cô khẽ lên tiếng:

“Lý Thiệp, có phải nếu đã ngủ với tôi rồi, anh sẽ không tìm tôi nữa?”

Lý Thiệp nghe vậy, động tác khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô:

“Ý em là gì?”

Cố Ngữ Chân nhìn anh, nghiêm túc nói:

“Có phải nếu tôi cho anh, thì anh sẽ không tìm tôi nữa?”

Lý Thiệp nhìn cô, ngực nhói lên, cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Anh chưa từng nghĩ, cái miệng nhỏ của cô nói chuyện dịu dàng như thế mà lại có thể đâm người đau đến vậy. Anh khó khăn mở miệng:

“Em xem anh là gì, đang nghĩ anh chỉ muốn tình một đêm với em sao?”

Cố Ngữ Chân thấy anh không phản ứng gì, liền đưa tay ôm lấy cổ anh, hôn anh, dùng cách lùi một bước để tiến hai bước.

Lý Thiệp đưa tay gỡ cô ra.

Cố Ngữ Chân liền đè anh xuống mà hôn tiếp, rõ ràng anh đã có phản ứng, cô không tin anh có thể nhịn được.

Chỉ cần chuyện đã rồi, tức là anh đồng ý với yêu cầu của cô. Với tính cách cứng rắn của anh trong chuyện tình cảm, một khi đã đồng ý chắc chắn sẽ giữ lời.

Nhưng điều Cố Ngữ Chân không ngờ là, anh thực sự không hề nhúc nhích. Dù cô có làm gì, anh vẫn không phản ứng lại.

Cô có chút khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt Lý Thiệp nhìn cô lúc đó, hiếm khi phức tạp đến thế.

Cô nhìn thấy, trong lòng bỗng thấy xót xa. Cô chưa từng thấy anh lộ ra vẻ mặt như vậy là khó chịu, tổn thương, cô đơn, như thể những gì cô làm là quá đáng lắm rồi…

Cố Ngữ Chân chớp mắt, rút tay lại, không còn cởi áo anh nữa.

Lý Thiệp nhìn cô rất lâu rồi mới lên tiếng, giọng trầm thấp:

“Em… có phải là không thích anh nữa không?”

Cô hơi khựng lại, lông mi khẽ run, giọng cô rất nhẹ:

“Anh có nhớ hành lang trước cửa lớp mình không? Cuối hành lang, nhìn xuống tầng dưới là có thể thấy sân bóng rổ, có thể thấy bóng dáng anh. Ba năm cấp ba, tôi đã ra đó rất nhiều lần. Thật ra tôi rất muốn giống như mấy bạn nữ khác, ngồi ở ghế bên cạnh sân bóng mà xem anh chơi, nhưng tôi không dám. Cho nên gần như tất cả ký ức cấp ba của tôi đều chỉ còn hành lang đó và sân bóng rổ. Anh có lẽ vĩnh viễn cũng không thể hiểu được tại sao ký ức cấp ba của một người lại có thể nghèo nàn đến mức như vậy, nghèo đến mức chỉ còn hành lang và sân bóng.”

Lý Thiệp nhìn cô, không thể nói nên lời bởi vì anh thực sự không hề có chút ấn tượng nào về việc đó.

Đó mới là điều khiến anh đau lòng nhất, người con gái mà bây giờ anh yêu đến vậy, thì chính bản thân anh của năm xưa lại hoàn toàn không hề để mắt tới.

Anh không thể tưởng tượng được cô đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở chỉ vì một người như anh.

Cố Ngữ Chân nói rất chậm, những lời này xưa nay cô luôn chôn chặt trong lòng, giờ hiếm khi mở miệng lại có chút rối loạn: 

“Tôi đã đăng ký tài khoản game này từ hồi cấp ba, lúc đó tôi còn chưa biết tên tài khoản game của anh là viết tắt tên cô ấy. Tôi quen anh được một năm mới biết. Tôi biết anh không thể quên được cô ấy, nên tôi mới đề nghị chia tay.”

Lý Thiệp khựng lại, không ngờ chia tay trước đây lại là vì lý do này. Sau khi biết chuyện bóng rổ, anh đã mơ hồ cảm nhận được vấn đề có thể liên quan đến Trương Tử Thư.

Anh không ngờ, vấn đề này lại xuất hiện từ sớm đến vậy, mà anh thì hoàn toàn không hay biết.

Lý Thiệp nghĩ đến tính cách hỗn láo của anh, giọng khàn đi: 

“Anh và cô ấy chia tay từ năm lớp 12 rồi, không có cái gọi là không quên được. Tên trong game là cô ấy đổi, đổi tên phải xác minh bằng CMND, anh lười nên để kệ. Anh không biết em sẽ để tâm như vậy.”

“Chỉ cần anh từng một lần để ý đến cảm xúc của tôi, thì đã không thấy những chuyện đó là phiền phức. Tôi quen anh suốt một năm trời, anh từng nhắc với tôi về game chưa? Ngay cả sau khi chúng ta bắt đầu hẹn hò, anh đã từng nói với tôi rằng người bạn trong game đó là bạn gái cũ của anh chưa?” Cố Ngữ Chân cụp mắt xuống:

“Tất cả những chuyện liên quan đến anh, tôi đều là nghe người khác kể lại. Dần dần, tôi cũng không còn là tôi của thời cấp ba nữa, tình cảm dành cho anh cũng không còn thuần khiết như khi đó.”

Lý Thiệp nhìn cô, trong lòng như bị kim châm chi chít, đau âm ỉ: 

“Vậy bây giờ em không còn thích anh nữa?”

Cố Ngữ Chân khẽ “ừ” một tiếng: 

“Tình cảm là thứ có thể thay đổi, tôi cũng vậy. Nếu anh muốn, thì đây sẽ là lần cuối cùng. Nhưng sau đó, chúng ta đừng gặp lại nữa.”

Lý Thiệp không lên tiếng nữa, sự im lặng kéo dài khiến căn phòng càng thêm vắng lặng, ngoài trời vẫn mưa rất to.

Anh lặng lẽ rời giường, bước đến bên cửa sổ. “Tách” một tia lửa lóe lên từ bật lửa, anh châm một điếu thuốc, đứng yên đó một lúc rồi mới lên tiếng:

“Anh biết rồi. Em ngủ đi. Sáng mai anh sẽ rời đi.”

Cố Ngữ Chân nghe vậy cũng im lặng, không nói gì thêm, bởi vì cô biết lần này anh thực sự từ bỏ rồi.

Anh vốn không phải kiểu người dây dưa không dứt, nếu đã biết cô không còn thích anh, thì đương nhiên sẽ không níu kéo nữa.

“Cảm ơn anh, Lý Thiệp.”

Lý Thiệp nghe vậy nhưng không đáp lại. Sự im lặng trong phòng khiến tiếng mưa ngoài kia nghe càng rõ ràng hơn.

Sáng hôm sau, khi Cố Ngữ Chân tỉnh dậy, Lý Thiệp đã không còn trong phòng. Cô không biết cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ nhớ lúc đó anh đứng bên cửa sổ hút thuốc, tàn thuốc lúc nào cũng dài lê thê.

Cô ngồi dậy, lấy túi xuống lầu, tài xế đã đợi sẵn ở dưới, trong tay là đồ Lý Thiệp đưa cho anh.

Tài xế thấy cô liền lễ phép chào hỏi: 

“Bạn cô có việc nên đi trước rồi, hóa đơn cũng thanh toán hết cả rồi.”

Cố Ngữ Chân gật đầu, biết anh chắc chắn đã rời đi.

Tài xế đưa túi đồ ăn trên bàn cho cô: 

“Bạn cô mua bữa sáng cho cô, bảo tôi giao lại, dặn cô nhất định phải ăn sáng.”

Cố Ngữ Chân nhìn túi đồ ăn, bên trong đủ các loại, trong lòng bỗng thấy chua xót. Rõ ràng tối qua không cảm thấy gì, vậy mà khi nhìn thấy bữa sáng anh chuẩn bị, lại bỗng thấy khó chịu.

Viền mắt cô hơi đỏ lên, một lúc sau mới kiềm chế được cảm xúc, nhận lấy bữa sáng:

“Cảm ơn anh. Chúng ta đi thôi.”

Tài xế gật đầu, Cố Ngữ Chân cùng anh ra ngoài, ngồi lên xe.

Vừa ăn sáng, cô vừa lấy điện thoại ra xem. Trong máy có một tin nhắn chưa đọc.

Là Lý Thiệp gửi cho cô trước khi rời đi:

“Nhớ ăn sáng.”

Không có lời dư thừa nào, nhưng cô rất rõ đây là tin nhắn cuối cùng giữa họ.

Cố Ngữ Chân bỗng thấy chua xót, không nhắn lại, cúi đầu nghiêm túc ăn sáng.

Về đến nhà, cô chuyển đồ xuống, rồi cùng bố mẹ dọn dẹp từ tầng trên xuống tầng dưới. Dọn xong, cuối cùng mới có chút thời gian ngồi nghỉ, vừa mở điện thoại ra đã thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ tất cả đều từ cô của Lý Thiệp.

Cô vội gọi lại, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, mở miệng hỏi ngay:

“Chân Chân, A Thiệp có đang ở cạnh cháu không?”

Cố Ngữ Chân ngạc nhiên:

“Không ạ, có chuyện gì sao ạ?”

“Thằng nhóc này đi đâu rồi mà không nghe máy!” Lý Ngọc Du cũng không kịp nói nhiều, giọng rõ ràng rất lo lắng:

“Nếu cháu gặp nó, nhớ nói với nó đừng về nhà vội! Chuyện hồi còn ở quân đội bị đưa lên mạng rồi! Nếu cháu thấy nó, nhất định phải giữ lại, đừng để nó đi đâu cả, mạng cũng đừng cho nó xem tin gì!”

Trong điện thoại truyền đến tiếng đập phá, kèm theo tiếng quát tháo giận dữ của Lý Lệ Quốc.

Lý Ngọc Du không kịp nói thêm gì, vội vã cúp máy.

Cố Ngữ Chân hoàn toàn sững sờ. Điện thoại vừa ngắt thì lập tức lại đổ chuông.

Cô vội vàng nghe máy, đầu bên kia là giọng nói cuống quýt của Vương Trạch Hào, đến nói cũng lắp bắp:

“Ngữ Chân! Thiệp ca có ở chỗ cậu không?!”

Cố Ngữ Chân lập tức lắc đầu, rồi mới nhớ ra cậu ta không thấy được, liền đáp nhanh:

“Không có, tối qua chúng tôi còn ở cùng nhau, nhưng sáng nay anh ấy rời đi trước. Bây giờ tôi cũng không biết anh ấy đang ở đâu.”

Bên kia điện thoại, Vương Trạch Hào rõ ràng rất lo lắng:

“Chu Ngôn Nghiễn cái tên chó chết đó bây giờ đang mượn sức dư luận để muốn dìm chết Thiệp ca! Chuyện đó vốn dĩ là điều anh ấy không thể nhắc đến, giờ lại bị khui ra cho cả thiên hạ biết. Tôi sợ có chuyện! A Kỳ và bên Phục Hành đều không liên lạc được với anh ấy. Tụi tôi đang đi tìm. Nếu cậu liên hệ được, nhớ giúp tụi tôi tìm với!”

“Tôi biết rồi!” Cố Ngữ Chân đầu óc trống rỗng, lo lắng đến mức chỉ biết vội vã cúp máy, lập tức gọi cho Lý Thiệp.

Nhưng… điện thoại bên kia đã tắt máy.

Tim cô lập tức trùng xuống, anh chưa từng tắt máy bao giờ.

Cô không phải không biết chuyện này ảnh hưởng đến anh nghiêm trọng thế nào.

Vì chuyện này mà vốn dĩ anh đã ngủ không ngon, tinh thần cũng mệt mỏi việc chưa có vấn đề tâm lý gì đến giờ đã là điều may mắn. Nếu lại xảy ra chuyện… cô không biết liệu anh có bị dồn đến phát điên không.

Khóe mắt cô nhanh chóng đỏ hoe, vừa cầm chìa khóa xe bước ra ngoài, vừa lên mạng tìm hiểu tình hình.

Trên mạng quả thật đang lan truyền chuyện của anh, mức độ chú ý vẫn đang không ngừng tăng lên.

Đặc biệt là dạo gần đây, vì có liên quan đến cô, Lý Thiệp nhận được rất nhiều sự quan tâm không ít người hâm mộ anh, hô hào anh ra mắt.

Người chú ý càng nhiều, tiếng nói càng nhiều, chỉ cần có bài viết nhắc đến tên anh, độ nóng lập tức tăng vọt.

“Theo người trong cuộc tiết lộ, bạn trai của Cố Ngữ Chân từng có quá khứ không trong sạch. Khi còn ở trong quân đội, do một quyết định sai lầm của anh ta đã khiến một đồng đội thiệt mạng, một người bị thương nặng trở thành thực vật, hiện đã qua đời; người còn lại thì bị liệt suốt đời phải ngồi xe lăn. Hai người đó lại còn là bạn thân của anh ta chính anh ta đã hủy hoại cả cuộc đời họ. Trong khi đó bản thân anh ta thì vẫn sống vẻ vang, như chẳng có chuyện gì xảy ra. Sau khi biết chuyện, tôi thực sự rất tức giận. Tôi không sợ bị xóa tài khoản, chỉ muốn vạch trần bộ mặt thật của con người này. Khuyên mọi người đừng mù quáng thần tượng ai đó, bạn không biết mình đang theo đuổi một con người hay một con quỷ. Sau đây là bằng chứng.”

Phía dưới bài viết là chín tấm ảnh bằng chứng rõ ràng: biên bản cấp cứu đồng đội, giấy chứng nhận thương tích, hiện trường xảy ra tai nạn, thông báo buộc Lý Thiệp rời khỏi quân đội, còn có ảnh Chu Ngôn Nghiễn ngồi xe lăn trông yếu ớt, cùng với ảnh Triệu Chiêu ngày xưa nằm trên giường bệnh.

Những tài liệu này được sắp xếp kỹ lưỡng, rõ ràng đã tốn rất nhiều công sức chắc chắn không phải chuyện bịa đặt, nếu không phải chính Chu Ngôn Nghiễn cung cấp, thì không ai có khả năng lấy được.

Phần bình luận phía dưới không thể đọc nổi đều là châm chọc, mỉa mai, phẫn nộ, chửi rủa th* t*c đầy rẫy, không sao đếm xuể.

Sự phẫn nộ trong lòng cô lập tức bùng lên, mà sau khi bình tĩnh lại, toàn thân lại lạnh toát.

Lý Thiệp chắc chắn đã nhìn thấy.

Nếu không thì anh sẽ không tắt máy.

Chu Ngôn Nghiễn rõ ràng là muốn ép anh đến đường cùng.

Bình Luận (0)
Comment