Càng nghĩ, Cố Ngữ Chân càng thấy lo lắng. Đột nhiên cô nhớ đến ông Lưu.
Cô vội vàng chạy ra khỏi nhà, chạy sang nhà bên cạnh.
Đến cổng nhà ông Lưu, cô đã thấy Bôn Bôn đang ở đó. Nó nghe thấy tiếng động, nhìn thấy cô, rõ ràng là nhận ra cô, vẫy đuôi chạy lại phía cô.
Cố Ngữ Chân vừa đưa tay xoa đầu nó, vừa nhìn vào trong sân, thấy ông Lưu đang sửa bút lông trong sân. Thấy cô đến, ông mỉm cười nói:
“Chân Chân về rồi à, thằng nhóc đó không về cùng cháu à?”
Câu nói này khiến câu hỏi cô định mở miệng nói bị nghẹn lại trong cổ họng.
“Anh ấy không đến tìm ông sao ạ?”
Ông Lưu nâng lên một sợi lông thỏ, xoay xoay nó trên thân bút, nói:
“Không thấy nó đến. Hôm kia nó có gọi điện cho ta, nói là sẽ đến thăm Bôn Bôn. Giờ thì chẳng thấy bóng dáng đâu cả, ta còn tưởng nó đi cùng cháu cơ.”
Tim Cố Ngữ Chân khựng lại một nhịp. Anh đã nói sẽ đến thì chắc chắn sẽ đến, cho dù giữa họ đã nói rõ ràng, cũng không đến mức vì chuyện đó mà tránh mặt cô.
Cô vội vàng đáp lời, viện cớ có việc rồi quay người đi lái xe, đến chỗ mà hôm trước trời mưa lớn cô đã ở tạm.
Khi cô lái xe đến nơi, ông chủ đang ngồi trước cửa phe phẩy quạt. Ban ngày rảnh rỗi, cũng chẳng có mấy khách.
Cố Ngữ Chân lập tức xuống xe, bước nhanh tới hỏi:
“Chú ơi, chú có biết hôm qua cậu thanh niên đi cùng cháu đã đi về hướng nào không ạ?”
Ông chủ tất nhiên là nhớ Lý Thiệp vừa đẹp trai, lại biết ăn nói, cũng không giống đám thanh niên bây giờ, ít nói hoặc lạnh nhạt.
Ông giơ tay chỉ về con phố cổ phía trước:
“Cậu ấy đi về hướng kia. Trước khi đi còn hỏi tôi chỗ nào có xe về thành phố. Tôi bảo cậu ấy tới phía trước xem có nhà nào có xe thì có thể xin đi nhờ.”
Phạm vi tìm kiếm thế này thì rộng quá, dọc đường có biết bao nhiêu nhà, đâu biết anh đã nhờ xe của ai rồi.
Huống hồ, nơi này lại là khu du lịch, nếu anh đi nhờ xe của du khách, thì lại càng không thể dò hỏi ra được.
Cố Ngữ Chân chỉ còn cách tiếp tục đi về phía trước, từng nhà một hỏi từ đầu đến cuối, nhưng hoàn toàn không có ai biết. Về phía Vương Trạch Hào, cậu ta cũng đã đến khu vực gần đó để tìm nhưng vẫn không thấy người.
Chiếc xe đã chở anh rời đi thì chắc chắn sẽ không quay lại trong ngày hôm đó.
Cố Ngữ Chân lo đến mức muốn khóc, thấy trời sắp tối, cô cũng không còn để tâm đến việc mệt mỏi, vội vàng lái xe đến địa điểm tiếp theo.
Trên đường, Vương Trạch Hào gọi điện tới, Cố Ngữ Chân lập tức bắt máy, vội hỏi:
“Có tìm thấy không?”
“Không.”
Ngay lập tức, Cố Ngữ Chân như bị rút cạn sức lực, tâm trạng hoàn toàn bất an.
Bên kia, Vương Trạch Hào đang vừa đi vừa thở hổn hển, không dừng lại chút nào:
“Tôi đã tìm tất cả những chỗ cậu nói, cả nhà anh ấy lẫn những nơi anh ấy hay đến, đều không có.”
Cố Ngữ Chân im lặng một lúc, chợt nhớ đến Trương Tử Thư dù sao họ cũng là bạn, huống hồ cô ta còn là người biết rõ chuyện này:
“Liệu anh ấy có thể đến chỗ Trương Tử Thư không? Các cậu thử hỏi cô ấy xem?”
Vương Trạch Hào lập tức bác bỏ:
“Không thể nào. Trước đây vì chuyện của cậu, Thiệp ca với An Phi, Trương Tử Thư bọn họ gần như đã trở mặt nhau rồi. Sao có thể đến tìm Trương Tử Thư chứ?”
Cố Ngữ Chân mím nhẹ môi, thật sự không nghĩ ra còn nơi nào khác.
Vương Trạch Hào cũng sốt ruột:
“Chuyện này kỳ lạ thật đấy. Dù cho điện thoại hết pin đi nữa, nhưng suốt cả một ngày, đáng lẽ cũng phải về nhà rồi chứ, sao lại không liên lạc được gì?”
Nói đến đây, dường như cậu ta chợt nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất:
“Thiệp ca… anh ấy… không lẽ nghĩ quẩn rồi?”
Lời này vừa nói ra, đầu dây bên kia bỗng chốc lặng ngắt.
Cố Ngữ Chân nhất thời trống rỗng đầu óc, tay suýt nữa không giữ được vô lăng, vội vàng đạp phanh, dừng xe lại.
Phía bên kia điện thoại vẫn rất yên tĩnh, hiển nhiên mọi người đều cảm thấy không thể chậm trễ thêm nữa. Chuyện này đã ngày càng nghiêm trọng, trên mạng thì càng lúc càng nhiều người hóng hớt, đủ thứ lời lẽ thêm mắm dặm muối, lời vu khống rằng “hại chết anh em” là một chiếc mũ quá lớn, bị cưỡng ép đội lên đầu ai thì người đó cũng khó mà chịu đựng nổi.
Hoắc Kỳ trầm mặc vài giây rồi mở miệng:
“Báo với chú Lý, để họ cử vệ sĩ ra ngoài tìm người đi.”
Tống Phục Hành cũng là lần đầu liên lạc không được với Lý Thiệp, nghe vậy lập tức nói:
“Để ông nội tôi báo với chú Lý.”
Đã đến mức phải làm phiền cả các bậc trưởng bối, chứng tỏ tình hình cực kỳ nghiêm trọng. Giờ Lý Lệ Quốc đang nổi giận, nhưng nếu người con trai duy nhất cũng là đứa cháu quý giá nhất nhà xảy ra chuyện thật, cả nhà họ Lý chắc chắn sẽ náo loạn cả lên.
Phía Vương Trạch Hào cũng bị dọa đến mức toát mồ hôi, liên tục gật đầu đáp:
“Ngữ Chân, cậu nghĩ thêm xem, còn nơi nào anh ấy có thể đến không? Tôi sẽ nói với mấy bác bên nhà họ Lý cùng đi tìm.”
Cố Ngữ Chân dừng xe giữa đường, vốn dĩ đầu óc cô đã rất rối loạn. Giờ muốn cố suy nghĩ cũng không biết Lý Thiệp có thể sẽ đi đâu, cảm giác như sắp tuyệt vọng, giọng nói cũng nghẹn ngào:
“Tôi không biết…”
Cô thật sự không biết. Giờ phút này cô thà rằng anh đang ở chỗ Trương Tử Thư còn hơn, ít nhất còn có thể tìm ra tung tích, biết được anh vẫn bình an.
Chỉ cần nghĩ đến việc không ai biết anh ở đâu, cô liền thấy sợ. Đây là lần đầu tiên kể từ trước đến nay, không một ai biết tung tích của anh. Dù là trước kia, lớp trưởng cũng biết anh ở đâu, nhưng bây giờ đến anh ta cũng không hay biết gì.
Cố Ngữ Chân vừa hoảng vừa sợ, còn Vương Trạch Hào bên kia thì cuống cuồng:
“Cậu đừng lo, tôi chỉ nói bậy thôi! Miệng quạ đó, không phải thật đâu! Thiệp ca chắc chắn không sao đâu, cậu yên tâm, tụi tôi nhất định sẽ tìm được anh ấy!”
Vừa nói, Vương Trạch Hào vừa tự tát vào miệng mình mấy cái, còn Cố Ngữ Chân thì cố gắng ép mình phải tỉnh táo lại. Đột nhiên, cô nhớ ra một nơi.
“Tôi nghĩ ra một chỗ rồi, để tôi đi xem. Mọi người cứ gọi chú Lý trước đi.”
Cô vội vàng cúp máy, khởi động xe, đạp ga phóng đi.
Tốc độ xe của cô không chậm, rất nhanh đã đến cổng trường Nhất Trung.
Hôm qua khi cô nhắc đến ngôi trường này, anh đã lắng nghe rất nghiêm túc rất hiếm thấy. Nhưng cô cũng không dám chắc liệu anh có ở đây hay không.
Đến nơi, Cố Ngữ Chân lập tức xuống xe. Trường học đã nghỉ hè, yên tĩnh đến mức không một bóng người.
Cô suy nghĩ một chút, rồi đi vòng sang cửa bên hông của trường. Tìm đến một bức tường thấp gần đó, cô dùng hết sức trèo lên.
May mà hôm nay cô mang giày đế bằng để tiện dọn nhà, nên dù phải cắn răng chịu đau thì vẫn có thể leo qua được.
Sau khi trèo lên tường, cô nhắm mắt lại rồi nhảy xuống. Lúc tiếp đất, chân tê dại một trận, nhưng cô chẳng kịp để ý đến cơn đau, lập tức chạy về phía dãy nhà học.
Nhưng dọc đường đi lên tầng, đến cuối hành lang, vẫn không thấy bóng dáng của Lý Thiệp đâu cả.
Cô gọi tên anh một tiếng, chỉ có âm thanh vang vọng trong không gian trống trải. Cô lại lập tức chạy xuống theo lối cầu thang, lao về phía sân bóng rổ vẫn không có ai.
Anh không ở đây.
Giờ dù có làm gì, cũng không thể tìm thấy anh…
Ánh trăng trải dài xuống sân trường, bao phủ lấy khoảng không yên tĩnh, chỉ còn vài ngọn đèn mờ le lói trong văn phòng giáo viên.
Trên sân thể dục có một cây đèn lớn vẫn còn sáng, chỉ riêng khu vực sân bóng rổ là bị bóng tối bao trùm, ánh trăng rọi xuống, cảnh tượng mơ hồ mà thê lương.
Mỗi lần học xong tiết tự học buổi tối, cảnh tượng cô nhìn thấy đều là như vậy. Mỗi lần đều có thể thấy bóng dáng của anh. Nhưng lần này lại không thấy nữa rồi…
Cố Ngữ Chân tuyệt vọng ngồi thụp xuống, lấy điện thoại gọi cho anh, vẫn là thông báo tắt máy, giọng nói máy móc của tổng đài vẫn không đổi.
Những giọt nước mắt to như hạt đậu không kìm được rơi xuống, làm ướt màn hình điện thoại.
Cô nhớ lại ánh mắt mà anh nhìn cô hôm qua đầy cô đơn và đau khổ, như thể đang nói:
“Thì ra… em cũng không cần anh nữa.”
Cố Ngữ Chân không nhịn được nữa, vùi đầu vào tay mà bật khóc nức nở. Nhưng ngay giây sau, cô như mơ hồ nghe thấy có người gọi cô:
“Cố Ngữ Chân.”
Cô hơi khựng lại, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Bên cạnh sân bóng rổ có một dãy ghế đá, khu vực ấy tối đen như mực, chẳng thể thấy gì, chỉ loáng thoáng thấy bóng một người đang ngồi đó, ngón tay còn ánh lên chút lửa lập lòe.
Rõ ràng là cô rất sợ bóng tối, nhưng lúc này cô chẳng quan tâm gì đến nỗi sợ ấy nữa, lập tức đứng bật dậy, lau nước mắt, chạy thẳng về phía đó.
Khi dần tiến lại gần, tầm nhìn cũng dần rõ ràng hơn thấy người đang ngồi trong bóng tối cuối cùng cũng hiện rõ trước mắt.
Lý Thiệp đang ngồi đó, tay kẹp điếu thuốc, thấy cô mặt mũi lem luốc nước mắt, hơi khựng lại:
“Em khóc gì thế?”
Cố Ngữ Chân vừa thấy anh vẫn bình an ngồi đó, liền nhào tới ôm chầm lấy anh.
Lý Thiệp thấy cô chủ động ôm anh cũng hơi bất ngờ, nhưng ngay lập tức cũng vòng tay ôm lấy cô, giọng trầm thấp pha chút yêu chiều, bởi vừa hút thuốc nên giọng hơi khàn:
“Sao thế, bảo bối?”
Nghe giọng anh, nước mắt Cố Ngữ Chân lại tuôn rơi không ngừng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh:
“Anh ở đây làm gì vậy, anh có biết mọi người đang đi khắp nơi tìm anh không?”
Lý Thiệp thấy cô khóc đến nỗi như một chú mèo nhỏ, đôi mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ ửng, trông rất đáng thương, khiến anh xót xa. Anh ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói:
“Tìm anh làm gì cơ chứ?”
Giọng Cố Ngữ Chân nhỏ hẳn lại, vẫn còn vương âm khóc:
“Vì trên mạng toàn nói về chuyện trước kia của anh trong quân đội, có rất nhiều người chửi anh… Bọn họ không liên lạc được với anh…”
Rõ ràng Lý Thiệp biết chuyện này, nhưng anh chẳng hề bận tâm:
“Chu Ngôn Nghiễn đâu phải lần đầu phát điên.”
“Anh tắt máy là vì người nhà cứ gọi liên tục. Anh chỉ muốn ngồi yên một chút, không muốn nghe điện thoại.”
Anh duỗi tay ra, v**t v* gò má cô, dịu dàng trêu chọc:
“Em đi khắp nơi tìm không thấy anh, nên sợ đến phát khóc rồi hả?”
Cố Ngữ Chân không ngờ lại là lý do này, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, còn hơi nức nở. Cô túm chặt lấy vạt áo anh, không chịu buông:
“Vương Trạch Hào nói… nói anh có thể nghĩ quẩn…”
“Anh nghĩ quẩn?” Lý Thiệp nhướng mày:
“Cậu ta nói linh tinh gì thế, anh mà vì chút chuyện vớ vẩn này đi tự tử chắc?”
Giọng điệu anh giống như đang đùa cợt khiến Cố Ngữ Chân thở phào nhẹ nhõm. Cô nhớ ra phía bên kia vẫn đang tìm kiếm:
“Anh mau gọi cho họ đi, mọi người đang sốt ruột lắm.”
Nghe vậy, Lý Thiệp đưa tay lấy điện thoại. Vừa bật máy, một loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ đổ dồn tới, tiếng thông báo không ngừng vang lên. Anh hơi nhướng mày, đây là lần đầu tiên có nhiều cuộc gọi như vậy. Ngay cả hồi thi rớt hay lúc từng bỏ nhà đi, cũng chưa từng bị gọi dồn dập như thế.
Anh đứng dậy, bước sang bên cạnh để gọi điện báo bình an.
Cố Ngữ Chân nhìn anh rời đi gọi điện, ngồi xuống băng đá, cuối cùng cũng thấy nhẹ lòng.
Cô cũng không biết vừa rồi cô lấy đâu ra dũng khí mà một mình trèo tường vào trường học tối om như vậy.
Cúi đầu nhìn xuống đất, cô phát hiện có rất nhiều đầu lọc thuốc lá rõ ràng anh đã ngồi đây rất lâu rồi.
Chẳng lẽ… từ sáng đến giờ, sau khi rời đi, anh đã đến đây và cứ ngồi vậy cho đến tận bây giờ?
Cố Ngữ Chân không biết nên diễn tả cảm giác trong lòng thế nào. Nhìn những mẩu thuốc lá vương vãi khắp nơi, sống mũi cô lại cay xè, mắt cũng bắt đầu đỏ lên lần nữa.
Lý Thiệp gọi điện xong quay lại, thấy cô đang cúi đầu ngẩn người nhìn mặt đất. Anh giơ tay móc nhẹ vào cằm cô, giọng điệu lười biếng nhưng đầy trêu chọc như trước kia:
“Sao thế, còn sợ hả? Anh không phải vẫn đang đứng đây bình an trước mặt em sao?”
Cảm giác cằm bị ngón tay anh khẽ cọ qua có chút nhột. Những hành động mang vẻ lưu manh thế này, chỉ có anh mới có thể làm ra mà vẫn khiến cô cảm thấy rung động, anh biết cô lo nên cố ý dùng giọng điệu nhẹ nhàng đùa giỡn để dỗ dành.
Anh trước sau vẫn là chàng trai thời thiếu niên mà cô từng thích, chưa bao giờ thay đổi.
Cô nhìn xuống những đầu lọc thuốc lá dưới chân, nhẹ giọng hỏi:
“Lý Thiệp, tại sao anh lại đến đây?”
Nghe vậy, Lý Thiệp không trả lời ngay, chỉ ngồi xuống cạnh cô, mắt nhìn về phía sân bóng rổ:
“Anh chỉ muốn cảm nhận thử xem, cuộc sống cấp ba chỉ có hành lang và sân bóng rổ như em nói… rốt cuộc có cảm giác thế nào.”
Hàng mi Cố Ngữ Chân khẽ rung, nghiêm túc lắng nghe anh nói.
Lý Thiệp đưa mắt nhìn về dãy nhà học, ngồi rất tùy ý:
“Hồi nãy anh cũng ở hành lang tầng trên… nhưng thật sự rất khó nhìn, anh không hiểu ba năm cấp ba em đã nhìn kiểu gì vậy?”
Cố Ngữ Chân không nhịn được bật cười:
“Tôi đâu phải nhìn suốt đâu.”
Là những lúc ra chơi mười phút thì nhìn, trưa nghỉ hai tiếng cũng nhìn, tan học sau giờ cũng nhìn…
Chỉ cần anh có mặt, thì cô sẽ đứng đó nhìn anh.
Ba năm cấp ba là ký ức đẹp nhất đời cô trong tầm mắt luôn có bóng dáng anh. Chỉ cần được thấy anh, ngày hôm đó liền trở nên dễ chịu và tươi sáng.
Cô còn nhớ có một lần anh xin nghỉ dài ngày, nguyên cả tuần đó cô đều u sầu, cả người như bị bao trùm bởi mây xám.
“Dù sao thì anh cũng không đứng nhìn nổi, nên anh xuống đây.” Anh nói với giọng chậm rãi, như đùa nhưng lại dần nghiêm túc hơn:
“Cố Ngữ Chân, ngồi ở đây nhìn lên sẽ thấy rõ hơn. Em nên ngồi ở đây để nhìn anh.”
Cố Ngữ Chân hơi khựng lại, quay đầu nhìn anh.
Ánh mắt anh nghiêm túc nhìn về phía cô, sau lưng là bầu trời đêm, đầy những vì sao lấp lánh. Từ nơi chân trời kéo dài xuống, từng mảng sao dày đặc vắt ngang bầu trời.
“Như vậy… anh sẽ được nhìn thấy em sớm hơn.”
Anh nói rất khẽ, nhưng lại vô cùng nghiêm túc
Nghiêm túc đến mức Cố Ngữ Chân có thể cảm nhận được hiện tại anh đang rất, rất mong giá như khi đó cô có thể bước tới, cho anh một lời tỏ tình.
Đừng ngoan ngoãn nép vào một góc lặng lẽ nhìn anh.
Đừng đợi đến tận ngày tốt nghiệp, mới khi anh đang ngủ mới dám khẽ khàng đến gần.
Cô đáng lẽ phải dũng cảm hơn, xuất hiện trước mặt anh, nói rằng cô thích anh, muốn cùng anh yêu đương.
Đừng để chỉ một mình cô biết, mình đã thích anh nhiều đến thế.
Anh cũng có quyền được biết.
Không phải chỉ khi màn đêm buông xuống thì những ngôi sao mới được nhìn thấy.
Ngay cả ban ngày, mặt trời cũng biết chúng ở đó.