Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 11

Con đường núi này là lối tắt duy nhất để đi ra ngoài, bên đường có một tấm biển sắt gỉ sét trơ trọi, hai bên cỏ dại mọc um tùm.

Khi họ đến, vừa kịp chuyến xe buýt nhỏ, đến thị trấn bên cạnh thì các cửa hàng cũng nhiều hơn.

Cố Ngữ Chân nhìn thấy trung tâm thương mại phía trước: 

“Chúng ta đi trung tâm thương mại phía trước nhé.”

Hoàng Dân có chút khó hiểu, nhìn dãy cửa hàng ven đường: 

“Không phải là định mua quần áo sao?”

Cố Ngữ Chân nhìn quần áo trên quầy hàng: 

“Anh ấy không quen mặc mấy đồ này.”

Lý Thiệp đi tới gần, thấy bọn họ dừng trước quầy hàng này, tưởng sẽ mua ở đây.

Anh bước tới cầm một cái áo trên sạp lên xem, cũng chẳng quan tâm đến chất liệu có tốt không, tùy tiện hỏi: “Một cái bao nhiêu?”

Ông chủ đang ngồi lim dim trước quầy, phe phẩy quạt mo: 

“Hai cái hai mươi tệ.”

Lý Thiệp tưởng mình nghe nhầm: 

“Hai mươi?”

Ông chủ lười nhác hô lên: 

“Đúng thế, mua nhiều thì mười lăm hai cái.”

Lý Thiệp ngạc nhiên đến mức không thể tin nổi: 

“Cái này… là để người mặc à?”

Ông chủ nghe vậy, buồn ngủ cũng tỉnh luôn.

Cố Ngữ Chân sợ bị ông chủ rượt đánh, vội kéo anh đi: “Đi xem ở trung tâm thương mại phía trước.”

Lý Thiệp cũng không nói gì thêm, có trung tâm thương mại thì càng tốt, chứ quần áo hai mươi tệ một đôi, cả đời anh chưa từng mặc bao giờ.

Cố Ngữ Chân dẫn họ đến trung tâm thương mại, bắt đầu nghiêm túc chọn quần áo cho anh, ngược lại Lý Thiệp chẳng có gì để làm, nhàn rỗi đi dạo loanh quanh.

Dù đã chia tay một năm, nhưng một vài kiểu ở bên nhau dường như vẫn chưa thay đổi, như thể đã trở thành thói quen.

Cố Ngữ Chân chọn xong áo thì chọn quần, quần áo của anh dễ chọn, bản thân anh vốn là “móc áo di động”, mặc gì cũng đẹp, chỉ cần ba màu đen, trắng, xám là đủ rồi.

Nhưng đang chọn thì cô lại nhìn trúng một cái áo màu hồng xám, tiện tay cầm lên.

Lý Thiệp đứng bên cạnh chậm rãi nói: 

“Đừng lấy màu hồng.”

Cố Ngữ Chân không nỡ bỏ xuống, tròn mắt nhìn anh: “Nhưng màu này đẹp mà.”

Lý Thiệp nhìn cô một lúc lâu. Cũng không nói gì nữa, tùy cô muốn mua thì mua.

Lúc Lý Thiệp đi cà thẻ thanh toán, Cố Ngữ Chân lại xem thêm mấy món đồ dùng cá nhân như đồ vệ sinh cá nhân, cả thắt lưng, những thứ có thể nghĩ tới đều mua đủ cả.

Hoàng Dân cảm thấy có chút lạ, không nhịn được mà hỏi: 

“Chân Chân, cậu hình như rất thân với vị khách của ông Lưu.”

Cố Ngữ Chân đang chọn thắt lưng, nghe vậy khựng lại một chút, đặt cái thắt lưng trong tay xuống: 

“Tôi và anh ấy quen nhau, từng là bạn học cũ.”

Hoàng Dân ngẩn người một chút, nhìn Lý Thiệp đang đứng ở đằng xa, lại quay sang nhìn cô: 

“Bảo sao hai người không nói chuyện nhiều, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc.”

Cố Ngữ Chân nghe vậy không nói gì.

Trên đường quay về, Hoàng Dân rất im lặng, không còn chủ động bắt chuyện nữa.

Cố Ngữ Chân cũng không có tâm trạng để nói chuyện, còn Lý Thiệp thì vốn chẳng để tâm, bản thân anh cũng lười duy trì không khí xã giao.

Ba người im lặng suốt cả đoạn đường quay về, nhưng lại không bắt kịp chuyến xe buýt nhỏ, lúc từ thị trấn bên kia trở lại thì trời đã hơi tối.

Chỗ này xung quanh chẳng có làng xóm hay cửa tiệm gì cả, chỉ có đi bộ băng qua đường núi mới về được thị trấn.

Đường núi toàn dốc, vậy mà Lý Thiệp vẫn đi như đang dạo chơi, chẳng có chút mệt mỏi nào.

Hoàng Dân tuy có mệt nhưng tốc độ vẫn ổn, chỉ có Cố Ngữ Chân là hơi đuối sức, bước chân chậm lại rất nhiều.

Lý Thiệp đi trước rồi dừng lại đợi họ.

Hoàng Dân nghiến răng tăng tốc đi lên, nhìn sắc trời có vẻ lo lắng, quay đầu lại nhắc:

“Trời sắp tối rồi, trời tối mà xuống núi thì nguy hiểm, chúng ta nên tăng tốc thôi.”

Cố Ngữ Chân thở hổn hển:

“Được, hai người cứ đi trước, tôi theo kịp mà.”

Lý Thiệp đứng phía trên, nhìn sang Hoàng Dân, hơi nhấc cằm ý bảo cậu ta nên đỡ Cố Ngữ Chân một chút, nhân cơ hội thể hiện.

Nhưng Hoàng Dân vẫn cứ đứng yên, hoàn toàn không ý thức được là nên đưa tay giúp một cái.

Lý Thiệp “chậc” một tiếng, như thể chưa từng thấy ai đi xem mắt mà hờ hững như vậy, lười nói thêm, anh bước xuống thẳng, đưa tay ra:

“Đưa tay cho tôi.”

Đường núi ở đây dốc và trơn, chỉ được lát bằng mấy viên đá vụn, chưa từng được sửa sang gì. Miệng đường núi lại hẹp, chỉ đủ cho một người đi, nếu không dắt nhau thì rất dễ gặp nguy hiểm.

Hoàng Dân nhìn mà toát mồ hôi lạnh:

“Chỗ này đầy rêu trơn lắm, hay là mỗi người đi riêng thì hơn.”

“Không sao, chỉ là một cái rãnh núi nhỏ xíu thôi mà.” Lý Thiệp thản nhiên đáp, nắm lấy cánh tay của Cố Ngữ Chân kéo cô đi lên.

Cố Ngữ Chân bị anh kéo đi lên, đột nhiên cảm thấy có điểm tựa, cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, gần như là được anh kéo lôi đi từng bước một.

Cô sợ anh mệt, vội vã rảo bước theo sát.

Có Lý Thiệp dắt đi, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc đã lên đến đoạn đường dốc xuống.

Đoạn này không cần kéo tay nữa, Lý Thiệp cũng rất đúng lúc buông cánh tay cô ra.

Lên núi thì dễ, xuống núi mới khó. Đế giày của Cố Ngữ Chân vốn đã mỏng, mỗi bước đi như dẫm lên kim nhọn, chân vừa đau vừa mỏi.

Cô bước đi có phần loạng choạng, thì đột nhiên phía sau Hoàng Dân hét toáng lên, nhảy sang một bên:

“Rắn!”

Đúng lúc đó cậu ta đụng mạnh vào Cố Ngữ Chân khiến cô mất thăng bằng, trượt chân hụt bậc, cổ chân bị trẹo, cả người ngã nhào xuống.

May mà Lý Thiệp quay lại kịp, đỡ được cô.

Hoàng Dân vẫn vừa nhảy vừa luồn về phía trước, tránh khỏi bụi cỏ phía sau.

Quả thật có một con rắn nhỏ bằng ngón tay bị làm cho giật mình, đang nhanh chóng uốn mình bò về phía họ.

“Á! Lý Thiệp!” Cố Ngữ Chân nổi cả da gà, chân lại đang trẹo, cô chỉ có thể ôm chặt lấy Lý Thiệp, không dám đặt chân xuống đất.

Lý Thiệp thấy cô vừa sợ vừa nhào vào lòng anh thì bật cười bất đắc dĩ, dỗ dành:

“Không sao đâu, bảo bối, chỉ là rắn cỏ, không có độc.”

Anh đá một cú, con rắn cỏ bị hất bay xuống núi, rồi lập tức ôm lấy eo cô, nhanh chóng bế cô ra khỏi bụi cỏ. Trong lúc vội vàng, anh nói gì đó mà chính anh cũng không nhận ra.

Cố Ngữ Chân gần như đổ toàn bộ sức nặng người lên người anh, sợ đến hồn bay phách lạc, trong đầu toàn là hình ảnh con rắn và tiếng hét của cô, hoàn toàn không nghe rõ anh vừa nói gì.

Hoàng Dân sau khi hoảng loạn qua đi, ánh mắt dần rơi xuống người họ, khựng lại một chút.

Cố Ngữ Chân vừa đặt chân xuống đất, mắt cá chân liền đau nhói tận tim.

Cô nhìn ra xa, con rắn đã không còn thấy bóng dáng, nhưng cô vẫn sợ, mà chân lại đau.

Lý Thiệp cúi người, đưa tay chạm vào mắt cá chân cô:

“Đau không?”

Cố Ngữ Chân rưng rưng nước mắt, khẽ gật đầu, làn da trắng muốt khiến người ta xót xa.

Hoàng Dân không biết gì về chấn thương kiểu này, thấy cô như vậy thì sốt ruột:

“Đều do tôi bất cẩn, xin lỗi nhé, Chân Chân… Cậu còn đi được không?”

Lý Thiệp đỡ cô ngồi xuống gốc cây phía trước:

“Không đi nổi đâu, ngồi nghỉ trước đi.”

Hoàng Dân nhìn con dốc phía trước vừa dốc vừa trơn, mặt đường đầy rêu, lo lắng hỏi:

“Giờ phải làm sao, trời mà tối thì càng nguy hiểm hơn!”

Lý Thiệp nhìn con đường dốc một lát, lại quay đầu nói:

“Hai người đợi ở đây.”

Vừa dứt lời, anh đã quay người đi xuống dốc rất nhanh, chỉ chớp mắt đã biến mất nơi khúc quanh của đường núi.

Trời chiều tối xuống rất nhanh, chỉ chốc lát sau ánh sáng đã dần lịm tắt, xa xa ngay cả lá cây cũng không còn nhìn rõ.

Không lâu sau, mưa bắt đầu lất phất rơi xuống, mặt đất nhanh chóng bị làm ướt.

Trời mưa thì không thể nào đi đường núi được nữa, càng không thể ở lại trên núi vì nhiệt độ hạ thấp, nếu bị ướt và phải qua đêm ở đây thì chắc chắn sẽ bị h* th*n nhiệt.

Hoàng Dân quay đầu nhìn thấy biển cảnh báo không xa, viết rằng: 

“Trên núi có rắn độc, tuyệt đối không được đi đường núi vào ban đêm.”

Cậu ta nhìn về hướng Lý Thiệp rời đi, không có dấu hiệu nào cho thấy anh sẽ quay lại.

Cậu ta bắt đầu sốt ruột, quay sang nhìn Cố Ngữ Chân:

“Bạn học của cậu sẽ không bỏ rơi chúng ta chứ?”

Cố Ngữ Chân nghe vậy thì khựng lại một chút, rồi kiên định đáp:

“Anh ấy sẽ không làm vậy đâu.”

Hoàng Dân vì hoàn cảnh tồi tệ lúc này nên cũng hơi mất bình tĩnh:

“Sao lại không? Cậu ta đi lâu như vậy rồi mà chưa thấy bóng dáng đâu cả!”

Cố Ngữ Chân nhìn xuống dưới núi, giờ thì đã chẳng thấy được con đường xa nữa rồi.

Cô lấy điện thoại ra, bấm gọi cho anh nhưng không có ai nghe máy. Một lúc sau, tín hiệu cũng mất hoàn toàn.

Trong lòng Cố Ngữ Chân đột nhiên trào lên một cảm giác bất an.

Hoàng Dân thấy tình hình như vậy, mà mưa càng lúc càng lớn, liền nói:

“Cậu thấy không, gọi điện không bắt máy, không phải bỏ rơi tụi mình chạy mất rồi thì còn là gì nữa!”

Cậu ta vội lấy điện thoại của mình ra, nhưng cũng không có tín hiệu:

“Xong rồi, người thì chạy mất, đội cứu hộ giờ cũng không gọi được!”

Cố Ngữ Chân bị cậu ta nói đến mức bắt đầu hoảng hốt, chân đau đến mức không đứng nổi:

“Cậu mau xuống núi gọi đội cứu hộ đi.”

Hoàng Dân nghe vậy thì khựng lại, nhìn cô với chút do dự:

“Vậy là cậu sẽ ở đây một mình đấy.”

“Không sao, cậu cứ đi đi, tôi còn điện thoại, có thể dùng làm đèn pin chờ các cậu. Anh ấy chắc chắn sẽ quay lại ngay thôi.”

“Cậu ta đi rồi thì còn quay lại gì nữa? Kiểu thiếu gia nhà giàu như vậy chịu được khổ sao? Kiểu người đó làm gì có kiên nhẫn lo cho người khác?”

Hoàng Dân thấy cô vẫn còn quá ngây thơ thì hơi bực bội, nhưng sau vài giây do dự vẫn gật đầu:

“Được, tôi đi trước, cậu cứ đợi ở đây. Tôi nhất định sẽ quay lại cứu cậu!”

Nói xong, cậu ta đội mưa đi xuống núi, con đường rõ ràng trơn trượt, vừa bước xuống suýt nữa ngã nhào, đành phải đi thật chậm.

Cố Ngữ Chân nhìn cậu ta biến mất khỏi tầm mắt, hai người còn đỡ, giờ chỉ còn lại một mình cô, nói không sợ là nói dối.

Cô lại gọi điện cho Lý Thiệp, lần này kết nối được.

Trái tim cô như được thả xuống, vừa định lên tiếng, thì đầu dây bên kia đột nhiên ngắt máy.

Cố Ngữ Chân sững người, lại gọi thêm lần nữa vẫn bị từ chối cuộc gọi.

Phản ứng của cô bắt đầu chậm lại, đầu óc trống rỗng trong chốc lát.

Gió trên núi gào thét, mưa ngày càng lớn.

Giữa cơn hỗn loạn, trong đầu cô bỗng hiện lên lời Triệu Giai Ấu từng nói:

“Nếu thật sự không phải như vậy, vậy tại sao cậu ta không giải thích, lại để mặc người khác nói như thế về mình?”

“Cậu ta đã bỏ rơi người từng cứu mình để chạy trốn, đó là sự thật không thể thay đổi.”

“Cậu ta vốn dĩ không phải là người mà cậu nhớ đến trong ký ức.”

Bình Luận (0)
Comment