Từ đây đến trấn bên cạnh chỉ có một con đường, đường hẹp và khó lái xe, chỉ có thể đi bộ ra ngoài, rồi đến trạm xe chờ chuyến xe buýt nhỏ cách nửa tiếng một chuyến.
Trời mà tối thì không còn xe nữa, nên bây giờ đi rồi quay về thì vẫn kịp chuyến cuối.
Cố Ngữ Chân đi phía trước dẫn đường, suốt cả quãng đường yên ắng quá mức, chỉ có tiếng chim líu lo trên cây.
Hoàng Dân đi ngay sau cô, còn Lý Thiệp thì giữ khoảng cách với họ một chút, giống như đang đi dạo, vừa đi vừa ngắm phong cảnh, rõ ràng là cố ý tạo không gian để hai người trò chuyện.
Cố Ngữ Chân thu ánh mắt về trước khi anh kịp nhìn sang, cô với tay hái một chiếc lá bên đường, dùng đầu ngón tay gập nhẹ:
“Đường núi chỗ này khó đi, mọi người cẩn thận một chút.”
Lý Thiệp nghe vậy liếc sang, nhưng không nói gì.
Hoàng Dân thấy cô chủ động nói chuyện thì vội vàng đáp lại: “Ừ, cậu cũng đi cẩn thận nha.”
Hoàng Dân là người hơi rụt rè, chỉ cần nhìn vào mắt Cố Ngữ Chân một chút là đã đỏ mặt, mãi mới nghĩ ra một chủ đề:
“Chân Chân, cậu cao lên nhiều thật đấy.”
Cố Ngữ Chân hơi lơ đãng, nhìn người bạn chơi chung hồi nhỏ:
“Cảm ơn, cậu cũng vậy, cao hơn rồi, còn trở thành giảng viên, giỏi thật.”
“Cũng chỉ biết đọc sách thôi, mấy cái khác thì không biết gì cả.” Hoàng Dân khiêm tốn xong thì không biết nói gì thêm, đành chậm bước lại, đi song song với Lý Thiệp.
Lý Thiệp liếc nhìn cậu ta một cái:
“Lần đầu tiên theo đuổi con gái à?”
Hoàng Dân không ngờ anh lại mở lời với mình, dù gì vừa nhìn cũng biết là không cùng tầng lớp:
“Sao cậu biết?”
Hoàng Dân có chút bất ngờ, điều kiện của cậu ta cũng không tệ, ngoại hình thư sinh, thực ra vốn không cần phải theo đuổi ai.
Lý Thiệp cười nhạt, lười biếng đáp một câu:
“Nhìn một cái là biết liền, nói chuyện với con gái không phải nói kiểu này.”
Hoàng Dân hơi đỏ mặt:
“Vậy nên nói kiểu gì?”
Lý Thiệp uể oải mở miệng:
“Nói mấy chuyện thú vị, đừng để không khí bị gượng gạo.”
Cố Ngữ Chân khựng lại một chút, trong lòng hơi nghẹn, dù biết anh không thích cô, nhưng khi nghe anh chỉ người khác cách nói chuyện để đi xem mắt với cô thì vẫn thấy buồn lòng.
Hoàng Dân lập tức áp dụng “lớp học cấp tốc”, đi nhanh lên sóng bước với cô.
Cố Ngữ Chân cũng không nói gì, chỉ lễ phép cười nhẹ với cậu ta, nhưng thực sự không có tâm trạng để trò chuyện.
Hoàng Dân đúng là chưa có kinh nghiệm, lại thêm đã lâu không gặp Cố Ngữ Chân, hồi nhỏ chơi với nhau, giới tính cũng chưa phân biệt rõ ràng.
Giờ đây cô đột nhiên xuất hiện, lại xinh đẹp đến thế, khiến cậu ta không biết nên bắt đầu từ đâu để trò chuyện.
Cậu ta nhất thời không nghĩ ra được chuyện gì thú vị để nói, đành mở miệng hỏi:
“Chân Chân, bác có từng nhắc đến chuyện xem mắt với cậu không?”
Cố Ngữ Chân khẽ gật đầu:
“Có nhắc rồi.” Cô theo bản năng liếc nhìn ra sau, thấy Lý Thiệp đi cách họ một đoạn, một tay đút túi, cúi đầu nhìn điện thoại, bước chậm rãi phía sau, rõ ràng là không định chen vào không gian của họ.
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước, không biết nên dùng tâm trạng nào để đối diện với tình huống hiện tại.
Hoàng Dân thấy cô đã biết chuyện, liền bắt đầu giới thiệu về bản thân:
“Tôi vừa mới được phong làm phó giáo sư, bình thường ở ký túc xá dành cho giảng viên. Tiền lương có lẽ không bằng diễn viên các cậu, nhưng tiền đặt cọc mua nhà tôi đã chuẩn bị xong, chuyện nhà cửa không cần lo. Ngoài ra, tôi đã từng yêu hai lần, một là bạn cùng lớp đại học, quen nhau bốn năm, một là đồng nghiệp, quen hai năm. Chia tay với người đầu vì quan điểm không hợp, với người thứ hai là vì lúc đó tôi chưa đủ khả năng mua nhà, rồi dần xa nhau.”
Cố Ngữ Chân thấy cậu ta nói cẩn thận và nghiêm túc như vậy, cũng ngại từ chối quá mức, dù bản thân chưa từng có ý định đi xem mắt.
Cô khẽ bẻ chiếc lá trong tay thêm một lần nữa:
“Tôi từng đóng vài bộ phim, hiện giờ có khả năng thất nghiệp. Tôi từng yêu một lần là bạn học cấp ba, tôi thầm thích cậu ấy rất lâu nhưng chưa từng nói ra. Sau này tình cờ gặp lại thì bắt đầu quen nhau được một năm.”
Hoàng Dân đợi cô nói xong, thấy cô không định nói tiếp, hơi nghi hoặc nhìn cô:
“Vậy… tại sao chia tay?”
Cố Ngữ Chân nghe câu hỏi đó, ánh mắt dần cụp xuống, giọng nói cũng nhỏ lại:
“Anh ấy có người mình thật sự rất thích… nhưng không phải tôi.”
“Anh ấy thật ra có thể đến với người mình thích, tôi không muốn làm chậm trễ anh ấy.”
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, nhưng từng chữ như thể đè nặng ngực, như thể một tảng đá lớn rơi xuống, đập vỡ tất cả, để lại chỉ là một vùng hoang tàn.
“Bởi vì tôi đã không thể có được người mình thích, nên tôi không muốn để anh ấy phải chịu những điều như vậy…”
Cô nói rất khẽ, như thể sợ sẽ chạm vào điều gì đó, âm cuối gần như không thể nghe thấy.
Cô chưa bao giờ ngừng thích anh, và cũng không muốn ngừng.
Giống như mặt trời, mỗi sáng đều mọc, mỗi tối lại lặn. Tình yêu của cô cũng vậy, tuần hoàn không dứt, không thể dừng lại.
Hoàng Dân nhìn vành mắt cô hơi đỏ lên, bỗng không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy có một nỗi nặng nề mơ hồ.
Bởi vì cậu ta chưa từng cảm nhận được một tình yêu như thế rất nặng nề nhưng lặng thinh.
…
Cố Ngữ Chân bưng chiếc bánh ngọt do chính tay mình làm, hào hứng chạy đi tìm Lý Thiệp.
Hôm nay là ngày kỷ niệm một năm, cô cũng không hy vọng anh sẽ nhớ, với tính cách của anh, chi bằng nói thẳng cho rồi.
Khi đến nơi, cô đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
“Cậu nghĩ sao? Với người này mà cậu dây dưa lâu vậy à?” là giọng của An Phi.
Cố Ngữ Chân khựng lại, ngẩng đầu nhìn vào trong.
Trên mặt đất bày đầy các công cụ sửa chữa lộn xộn, phía trước là một chiếc siêu xe thể thao, ánh sáng từ trần kính chiếu xuống thành từng vệt mỏng, bụi lơ lửng trong không khí lấp lánh như những hạt sao, tất cả đều rất không thực.
Lý Thiệp ngậm điếu thuốc, không nói gì, một tay chống lên nắp ca-pô, kiểm tra vấn đề của xe.
An Phi uống một ngụm rượu, nhìn sang Lý Thiệp:
“Tiểu Thư quay về rồi, cậu định giải thích thế nào?”
Anh hơi khựng lại, lần này phản ứng rất nhanh, nhưng giọng nói lại vô cùng bình thản:
“Với cô ấy thì có gì để giải thích?”
Cố Ngữ Chân đứng cầm bánh kem, lần đầu tiên không biết phải làm gì.
“Còn cứng miệng cái gì, sau khi tốt nghiệp cấp ba cậu chia tay Tiểu Thư, lúc đó mới bắt đầu nghiện thuốc, không phải là vì cô ấy à? Trước đây cậu đâu có hút thuốc.”
Lý Thiệp nghe vậy, mí mắt dần hạ xuống, không biết đang nghĩ gì. Một khắc sau, anh đứng thẳng dậy, rút điếu thuốc ra khỏi miệng, tiện tay dụi tắt và ném xuống đất, như thể đang bực bội:
“Không liên quan đến cô ấy.”
Cố Ngữ Chân không hiểu nổi mình đang làm sao, chỉ cảm thấy tất cả thật không chân thực, như đang nằm mơ. Trong mơ, cô nghe thấy giọng anh, rất nhạt.
Anh dường như không muốn nhắc tới cô gái đó.
Vậy là người như thế nào khiến anh không muốn nhắc đến? Chính là người đang ở sâu trong lòng anh.
Chẳng trách suốt bốn năm đại học anh không yêu ai, chẳng trách thỉnh thoảng lại một mình ngồi hút thuốc, suy nghĩ vẩn vơ.
Hóa ra… là vì trong lòng anh có người mình thích sao?
“Đừng dằn vặt nữa, bao nhiêu năm rồi, hai người chia tay sau cấp ba đến giờ có gặp lại đâu.” An Phi kéo ghế ngồi xuống, “Thật ra hai người đều là kiểu được gia đình cưng chiều từ nhỏ, tính khí đều tệ, nên mới hay cãi nhau. Cũng chẳng có mâu thuẫn gì quá lớn, theo tôi thấy thì chẳng cần phải chia tay.”
Lý Thiệp ngẩng đầu nhìn cậu ta:
“Chính cô ấy nói còn trẻ, muốn chơi thêm vài năm, cậu bảo tôi phải làm sao?”
“Thì cũng chỉ là giận dỗi với cậu thôi, cậu không thể dỗ người ta à? Nhường nhịn một chút, con gái mà, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo. Nhất là Tiểu Thư, tuy hơi bướng bỉnh nhưng giờ cô ấy chơi theo cách của cô ấy, cậu cũng có cuộc sống riêng, vậy chẳng phải công bằng sao?”
“Có điều bây giờ cậu với cô kia quen nhau cũng khá lâu rồi, nếu Tiểu Thư quay về, cô ấy có chịu cam tâm rút lui không? Kiểu gì cũng khiến cậu đau đầu. Tệ nhất là khiến cậu với Tiểu Thư càng xa cách hơn. Dù cậu có giận thật thì cũng không thể lấy chuyện cả đời ra để cá cược. Mấy năm đầu có thể không hối hận, nhưng nếu sau mười mấy hai chục năm rồi hối hận thì sao? Khi đó mới thật sự đau khổ.”
Cố Ngữ Chân như bị đụng vào điều cấm kỵ, th* d*c một cái, hoảng loạn quay người bỏ chạy.
Đến lúc cô dừng lại, đã không biết mình chạy đến đâu.
Trong lòng cô dâng lên cảm giác chua xót không thể kìm lại, mắt đỏ hoe, suýt nữa ôm cái bánh ngồi bệt xuống ghế dài bên đường.
Phía trước có một cô gái đi ngang qua, liếc nhìn cô.
“Cố Ngữ Chân?”
Cô ngẩng đầu lên, lập tức nhận ra người trước mặt là bạn gái cũ của Lý Thiệp hồi cấp ba, hoa khôi của trường bên cạnh.
Bạn gái anh từng quen chưa từng có ai không xinh đẹp. Không giống cô, phải cố gắng hết sức mới có thể xem là xinh.
Cố Ngữ Chân theo phản xạ cúi đầu, cố che đi đôi mắt đỏ hoe của mình:
“Là tôi…”
Cô gái kia nghe cô thừa nhận thì mỉm cười thân thiện:
“Quả nhiên là cậu thật. Tôi đã thấy người chạy ngang qua trông quen quen, không ngờ đúng là cậu.”
Cô ta cười, tò mò hỏi:
“Cậu vẫn đang quen Lý Thiệp à?”
Cố Ngữ Chân cụp mắt, ôm chặt cái bánh trong tay:
“Ừ, một năm rồi.”
Cô ta ngồi xuống bên cạnh, chân đi ủng cao, vắt chân lên mà vẫn toát lên vẻ tao nhã:
“Nhìn bộ dạng của cậu là biết ngay rất thích anh ấy.”
Cố Ngữ Chân hơi khựng lại một chút, nhìn sang cô ta.
Cô ta mỉm cười nói:
“Cậu là kiểu học sinh ngoan ngoãn, hiền lành. Theo lý thì sẽ không có chút giao tình nào với kiểu học sinh hư như anh ấy, trừ khi là anh ấy rất thích cậu hoặc là cậu rất thích anh ấy. Loại trừ khả năng đầu tiên, thì chỉ còn khả năng thứ hai.”
Cố Ngữ Chân cũng biết mọi người đều nghĩ như vậy, vì khả năng đầu tiên… căn bản không tồn tại.
Cô ta dường như đoán được cô đang nghĩ gì, nói tiếp:
“Không phải vì tôi nghĩ cậu không xứng với anh ấy nên mới loại trừ khả năng đầu tiên. Mà là vì tôi biết anh ấy có người anh ấy thích.”
Cánh tay ôm bánh kem của Cố Ngữ Chân khẽ siết chặt lại.
Cô ta lúc nãy rõ ràng thấy mắt cô đỏ hoe, không đành lòng nhìn cô bị giấu chuyện này nữa:
“Cậu biết Trương Tử Thư chứ?”
Trương Tử Thư.
Cô liền nhớ đến buổi trưa hôm đó, một cô gái xinh đẹp tóc ngắn đến tìm anh. Cảm giác giữa họ, cô dễ dàng nhận ra.
Cố Ngữ Chân khẽ chớp mắt, nhìn chiếc bánh kem trên tay:
“Vừa mới biết.”
“Thật ra tôi cũng chỉ từng nghe nói đến cô ấy, chưa từng gặp. Nhưng tôi nghĩ anh ấy chắc hẳn rất thích cô gái đó, bởi vì tên ID trong game mà anh ấy chơi suốt bao năm nay, chính là tên của cô ấy.”
Cô ta vừa nói vừa cười khổ:
“Hồi đó tôi đã nghĩ, chắc là thích thật nhiều, mới dùng tên người ta chơi game nhiều năm như vậy.”
Mắt Cố Ngữ Chân không kìm được bắt đầu nóng lên, trong lòng chặn đến mức khó thở.
Cô chưa từng nghĩ, một người như anh cũng có người không thể với tới, thậm chí đến mức chẳng dám nhắc lại.
“Thật ra tôi cũng giống cậu, cũng từng rất thích anh ấy. Nhưng tôi không thể chấp nhận được việc trong lòng anh ấy, tôi không bằng người khác.”
Cô ta có lẽ cũng đang tìm cơ hội để trút bỏ tâm sự, nói xong liền như được giải thoát, nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn thấy chính mình của trước kia.
“Anh ấy có lẽ chưa từng nhắc đến với cậu đâu nhỉ? Thực ra, cho dù anh ấy thật sự thích cậu thì cũng không sao. Nhưng cậu có chắc anh ấy thật sự thích cậu không? Cậu có dám chắc rằng, sau khi đã bỏ ra bao nhiêu năm thanh xuân để ở bên anh ấy, đến một ngày nếu lại gặp lại cô gái kia, anh ấy sẽ không lập tức chia tay với cậu? Có những giấc mơ đã định sẵn là không có kết cục. Đừng mơ nữa. Tỉnh ra rồi, chỉ còn lại chính mình đau lòng mà thôi, vậy thì cớ gì phải lãng phí tuổi thanh xuân?”
Cố Ngữ Chân ngồi trên ghế dài rất lâu, sinh viên trước cổng trường đã lục đục rời đi hết, cánh cổng cũng từ từ khép lại.
Ánh hoàng hôn từng chút một trượt dần xuống, sắp biến mất nơi tận cùng.
Bên cạnh có người bước tới, dường như thấy lạ vì sao cô lại ngồi đây:
“Em đến sao không gọi anh? Ngồi một mình ven đường làm gì vậy?”
Cố Ngữ Chân ngẩng đầu nhìn anh, lúc này mới phát hiện anh đang đi với mấy người bạn, chắc là tình cờ đi ngang qua thấy cô.
Cô cụp mắt xuống, giọng rất nhẹ:
“Em muốn tạo cho anh một bất ngờ.”
An Phi thấy cô liền hiểu, biết chắc anh phải ở lại, bèn nói:
“A Thiệp, bọn tôi đi trước nhé.”
Lý Thiệp ngẩng cằm, ra hiệu cho họ cứ đi.
Anh ngồi xuống cạnh cô, chân dài co nhẹ lại, tóc mái rối nhẹ, dáng vẻ lười nhác nhưng vẫn đẹp trai như thường.
Anh liếc nhìn hộp bánh trong tay cô, có chút nghi hoặc:
“Hôm nay là sinh nhật em à?”
Quả nhiên, anh không hề nhớ đến ngày kỷ niệm, đến sinh nhật cô cũng không nhớ.
Cố Ngữ Chân nhìn anh, bỗng cảm thấy hoang mang.
Anh thực sự thuộc về cô sao? Hay chỉ là một lần ghé ngang ngắn ngủi?
Cố Ngữ Chân bất chợt thấy sợ, ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu lên vai anh:
“Em hơi mệt.”
Lý Thiệp xoa đầu cô:
“Vậy thì về ngủ một giấc, tỉnh dậy rồi anh đưa em đi ăn nhé?”
“Ngồi một lúc là được rồi.”
“Ừ.” Lý Thiệp đáp khẽ, lấy điện thoại ra chơi game, yên lặng ngồi bên cô.
Trong lòng Cố Ngữ Chân bỗng dâng lên cảm giác ngọt ngào, ít nhất anh vẫn ở cạnh cô là đủ rồi.
Cô đang nghĩ thế, thì điện thoại anh vang lên thông báo game.
Cô vốn không hay để ý đến những chuyện này, nhưng lúc này ánh mắt lại vô thức rơi lên màn hình điện thoại của anh.
Trò chơi này anh đã chơi rất lâu, cấp bậc rất cao.
Khi rảnh rỗi, anh thường chơi nó, đã thành một thói quen.
Ánh mắt Cố Ngữ Chân dần dịch lên trên, dừng lại ở tên tài khoản của anh.
“ZZS.” ba chữ cái đơn giản.
Trương Tử Thư, cô gái mà anh thích.
Cố Ngữ Chân chầm chậm thu lại ánh mắt, trái tim từ vùng vẫy ban đầu, cuối cùng cũng bình lặng trở lại.
Cô nhìn anh thật lâu, rồi khẽ hỏi:
“Lý Thiệp, từ nhỏ đến lớn anh có từng không có được thứ gì không?”
Lý Thiệp hơi khựng lại, dường như không hiểu lắm:
“Không có, thứ gì anh muốn cũng dễ dàng có được.”
“Sao vậy, muốn tặng quà cho anh à?” Anh quay đầu lại nhìn cô, đưa tay ôm lấy cô, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, khẽ nói:
“Em tiêu tiền làm gì, thích gì thì anh mua cho.”
Trước đây Cố Ngữ Chân rất thích được gần gũi thân mật với anh, nhưng bây giờ trong lòng chỉ còn lại sự kìm nén.
Trong mắt anh không có ánh sáng, cái ánh sáng của một người đang ở cạnh người mình yêu. Không giống cô, mỗi lần ở bên anh, ánh mắt luôn mang theo nụ cười.
Cô rõ ràng nhất, ở bên người mình thích là như thế nào.
Nhưng anh ở bên cô lại chẳng hề vui vẻ gì.
Cố Ngữ Chân không nói gì, Lý Thiệp cũng không hỏi thêm, chỉ đưa tay lấy hộp bánh cô đang ôm:
“Bánh này cẩn thận vậy, mang theo suốt làm gì?”
Cô bỗng thấy nghẹn lại trong lòng, khó chịu đến mức thở không nổi, rồi nhẹ giọng hỏi:
“Lý Thiệp, anh có người nào không thể quên được không?”
Lý Thiệp nghe vậy nhìn sang, ánh mắt rơi trên mặt cô, nhìn cô rất lâu, rồi bất chợt bật cười, như thể chẳng có gì nghiêm trọng mà trả lời:
“Không có.”
“Vậy tại sao anh hút thuốc? Em thấy anh như nghiện thuốc rồi.”
Lý Thiệp dường như không ngờ cô sẽ hỏi vậy, hơi sững lại, im lặng hồi lâu rồi mới nói:
“Không có gì, chỉ là hút cho vui.”
Trái tim Cố Ngữ Chân đau nhói, như bị hàng ngàn cây kim đâm vào, cô hít sâu một hơi, nhưng khóe mắt lại càng ươn ướt hơn.
“Lý Thiệp… em muốn chia tay.”
Lý Thiệp khựng lại một chút, cau mày nhìn sang:
“Ý em là sao?”
Cố Ngữ Chân cắn môi thật chặt, chiếc bánh trong tay bỗng nhiên trở nên nặng nề, quai xách siết đau lòng bàn tay.
Cô không nhìn vào mắt anh:
“Em cảm thấy… chúng ta không hợp nhau.”
Lý Thiệp nghe vậy, im lặng rất lâu mới mở miệng:
“Em nghĩ kỹ chưa?”
Cố Ngữ Chân nhìn chằm chằm vào chiếc bánh, cố gắng đè nén cảm xúc, gượng gạo trả lời, giọng nghèn nghẹn:
“Ừm.”
“Vậy thì tùy em.”
Lý Thiệp đáp nhẹ nhàng như gió thoảng, không giữ lại, cũng không hỏi lý do.
Cô mở lời, anh không phản đối, cũng chẳng níu kéo giống như với những bạn gái trước đây của anh, dường như không hề quan tâm.
Anh không nói thêm một câu nào, lập tức đứng dậy rời đi, không ngoảnh đầu, không dừng lại, cứ thế biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Gió nhẹ nhàng lướt qua cành lá, rồi cũng tan biến không dấu vết.
Cố Ngữ Chân đặt chiếc bánh xuống, lòng bàn tay trắng trẻo in hằn một vết đỏ sâu, nhìn thôi cũng thấy đau.
Cô ngồi thẫn thờ rất lâu, không còn sức để đứng dậy.
Tầm nhìn dần mờ đi, cô vội cúi đầu, giọt nước mắt rơi xuống hộp bánh.
Thật ra, cô không sợ lãng phí tuổi trẻ, cô sẵn lòng dốc cạn thanh xuân vì anh.
Cũng sẵn lòng… rút lui.
Cô sẽ không làm loạn, không phá hoại.
Bởi vì anh là kiểu người sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã có tất cả, thì đương nhiên, mọi điều tốt đẹp cũng nên thuộc về anh.
Cô từ lâu đã biết, thích một người không thuộc về mình… là điều đau đớn biết bao.
Và cô không đành lòng để anh phải chịu khổ như vậy.