Liên tiếp mấy ngày nắng to, nhiệt độ bắt đầu tăng lên, mùi cỏ cây và đất đá phả vào mặt.
Cuối cùng công ty cũng có phản hồi, sẽ mở cuộc điều tra riêng xem Khương Y có lợi dụng chức quyền để trục lợi hay không.
Trong thời gian dài đằng đẵng chờ đợi mà chẳng làm được gì, Cố Ngữ Chân đành đặt vé máy bay về nhà.
Nhà cô nằm ở trấn nhỏ, phong cảnh rất đẹp, nhưng ít người ghé đến vì đường núi khó đi.
Cỏ mọc um tùm giữa những tảng đá, nhà cô là ngôi nhà cổ, là kiến trúc tổ tiên để lại, sau này đã được tu sửa lại, cả nhà cùng sống ở đây, gìn giữ những gì tổ tiên để lại.
Cố Ngữ Chân kéo hành lý, bước qua bậc cửa, trong nhà đã dậy mùi thơm của cơm.
Mẹ của cô nhận được điện thoại của cô từ trước, đã sớm bắt đầu nấu nướng, vừa đánh trứng vừa bước ra, thấy cô là reo lên:
“Còn nói để bố con gọi hỏi con đến đâu rồi, quay đi quay lại thì đã tới rồi.”
Cố Ngữ Chân kéo hành lý vào nhà:
“Xe đến thuận lợi, vừa tới nơi là có chuyến xe liền, không mất thời gian.”
Bố của cô gác điện thoại xuống, kéo lấy va li của cô:
“Bố mang lên trên cho, ra ăn dưa hấu đi, để lạnh sẵn cho con rồi.”
Cố Ngữ Chân ngay lập tức cảm thấy như quay lại tuổi thơ, vô tư vô lo.
Cô lên lầu thay quần áo ở nhà, mang dép lê xuống, từ giếng cổ trong sân múc dưa hấu đã ướp lạnh sẵn, xúc một muỗng ăn vừa ngọt và mát lạnh.
Vừa ăn, cô vừa nghĩ đến lời của Triệu Giai Ấu, trong lòng bức bối khó chịu.
Lại nghĩ đến cảnh anh đứng dưới đèn đường giữa đêm khuya, cúi đầu hút thuốc, trong mắt là thứ cảm xúc khó hiểu.
Khi mặt trời lặn xuống, chỉ còn lại bóng đêm, một màn đêm vô tận.
Tim cô đột nhiên nhói lên một cái, cô cầm điện thoại lên, mở khung trò chuyện với Lâm Phất, muốn nhờ cô ấy hỏi lớp trưởng xem rốt cuộc Lý Thiệp đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngón tay treo lơ lửng trên màn hình hồi lâu, cuối cùng vẫn buông bỏ, cô có tư cách gì để hỏi những chuyện đó chứ?
Cô thở ra một hơi thật mạnh, vô thức lướt điện thoại, trên mạng chỉ toàn tin tức về công việc trước đây của cô, chuyện công ty vẫn chưa ầm ĩ.
Cô lướt qua tùy ý, vô tình bấm vào một video có tiêu đề “Yêu đương thời đi học ngây thơ đến mức nào”.
Độ hot rất cao, video phía dưới tự động phát, là cảnh một nữ sinh cầm bó hoa hồng tỏ tình với nam sinh, nhưng nam sinh đã lịch sự từ chối, còn đưa tay xoa đầu cô gái, an ủi cô gái.
Cô gái dù bật khóc, nhưng chỉ cần nhìn đôi vai run nhẹ cũng thấy được cô ấy buồn đến mức nào.
Cố Ngữ Chân nhìn video này, trái tim cô bỗng như bị ai đâm một nhát, nhói lên âm ỉ.
Dưới phần bình luận hiện lên một chủ đề thảo luận rất dài: “Tình yêu đơn phương thời học trò thật đẹp, nhưng tiếc là sau này tôi mới biết người tôi từng thích là một tên cặn bã.”
Phía dưới có rất nhiều bình luận, rõ ràng ai cũng từng trải qua và đồng cảm sâu sắc.
“Lúc học cấp ba tôi cũng từng thích một cậu bạn, khi ấy thấy cậu ấy cái gì cũng tốt, trong mắt tôi, cậu ấy như phát sáng vậy. Nhưng sau này đi l*m t*nh cờ gặp lại, mới phát hiện cậu ấy chẳng hề tốt đẹp như tôi từng nghĩ. Có một lần, bạn thân của cậu ấy vì giúp cậu ấy làm thí nghiệm mà vô tình đốt cháy cả phòng thí nghiệm. Cậu ấy sợ bị sếp truy cứu, cứ tìm cách đùn đẩy trách nhiệm, hoàn toàn không để tâm đến việc bạn mình chỉ vì giúp mình mới bị vạ lây. Chuyện này đối với người ngoài chỉ là chuyện vặt rồi cũng qua, nhưng trong lòng tôi thì mãi không thể vượt qua được, vì điều đó hoàn toàn khác với hình ảnh người tôi từng nhớ. Người tôi yêu, cho dù không phải thần thánh, thì ít nhất cũng không thể là một kẻ cặn bã. Về sau, tôi không biết phải đối mặt với cậu ấy thế nào, đến tận bây giờ vẫn không thể buông bỏ, cảm giác ký ức ngày xưa giờ đã hoàn toàn biến dạng.”
“Hiểu mà, một người đàn ông mà không có nghĩa khí, không có trách nhiệm thì chẳng xứng là đàn ông, cảm giác ký ức đẹp đẽ đều bị phá nát rồi.”
“Có những mối tình thầm lặng, cứ để nó nằm yên trong hồi ức đi, đừng tự giày vò bản thân nữa. Đến lúc ký ức bị bóp méo, thì đó mới là đau đớn thật sự.”
Cố Ngữ Chân đọc xong đoạn này, không hiểu sao lại cảm thấy ngột ngạt đến mức không thở nổi, cô không đọc tiếp nữa, đặt điện thoại xuống.
Từ trong bếp, mẹ cô gọi với ra:
“Chân Chân, con mang ít dưa hấu sang cho ông Lưu đi, bên đó dạo này có khách.”
Nghe vậy, Cố Ngữ Chân đáp lời, đi lấy dưa hấu đã cắt sẵn cho vào đĩa, vừa định mang đi thì chợt nhớ ra bên nhà ông Lưu có nuôi một con chó quân đội, bỗng thấy hơi sợ.
Con chó đó cực kỳ hung dữ, lúc còn phục vụ làm nhiệm vụ thì rất gan dạ, chỉ cần đứng ở đó thôi là tỏa ra khí thế như thể tất cả mọi người đều tiêu đời rồi.
Cố Ngữ Chân vốn sợ chó, mỗi lần đi ngang đều phải đi vòng xa.
Cô đi qua cây cầu đá nhỏ, hướng về phía sân viện phía xa. Ngôi sân ấy là kiến trúc từ thời Minh - Thanh để lại, ông Lưu từng sống trong quân đội, về già thì dọn về đây dưỡng lão, cùng sống với chú chó quân đội đã nghỉ hưu, thường ngày không có việc gì thì luyện thư pháp, xem như tận hưởng cuộc sống an nhàn.
Có tiếng trẻ con ồn ào từ xa, cô liếc nhìn, không xa có một chiếc xe mới đậu ở đó, bị đám trẻ con vây quanh chơi đùa.
Đúng là gan lớn thật, xe đẹp như vậy mà cũng dám để đó tùy tiện, không sợ bị cào trầy à?
Cô vừa đến cửa thì nghe thấy tiếng bước chân của chú chó trong sân, lập tức không dám bước vào.
Có người bên trong chậm rãi nói một câu:
“Ngồi xuống.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Cố Ngữ Chân khựng lại, ngỡ là đã nghe nhầm.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ của sân viện khép hờ, ánh nắng chiếu xuống, hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí, xung quanh chỉ có tiếng chim hót trong trẻo du dương.
Người bên trong nửa quỳ trước chú chó nghiệp vụ, đưa tay xoa đầu nó, bàn tay trắng trẻo thon dài từ đầu vuốt xuống cổ, vô cùng thân thiết.
Cô không kìm được mà nín thở, ánh nắng phủ xuống, gió thoảng qua, mang theo hương cây cỏ nhẹ nhàng.
Khoảnh khắc sau, người đó như cảm nhận được ánh nhìn, ngẩng đầu nhìn về phía này.
Cố Ngữ Chân còn chưa kịp phản ứng, chú chó nghiệp vụ đã trong tư thế đề phòng, chuẩn bị lao lên ngửi.
Cô hoảng sợ đến trắng bệch mặt, vội vàng lùi về sau.
Lý Thiệp lập tức túm lấy phần da gáy của chú chó, ra lệnh:
“Bôn Bôn, ngồi xuống!”
Chú chó lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, không còn vẻ hung hăng như vừa rồi.
Tim Cố Ngữ Chân như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, suýt nữa làm rơi cả đĩa trái cây đang cầm trên tay.
Lý Thiệp nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy thì bật cười, lười biếng nói một câu:
“Sợ chó à?”
Ánh nắng rơi xuống người anh, chiếu lên tóc anh, như phủ một lớp ánh sáng.
Khiến cô nhớ lại mùa hè năm ấy, khi cô bị nhầm trái phải trong buổi huấn luyện quân sự, làm trò cười cho cả lớp và cả huấn luyện viên, chỉ có anh lên tiếng:
“Có gì mà buồn cười?”
“Nếu giỏi thì tự lên mà đi!”
Từ đó về sau, không ai còn cười cô nữa.
Đáy mắt Cố Ngữ Chân hơi nóng lên, mấy ngày nay bao nhiêu phiền muộn, bỗng thấy thật nực cười.
Cô đã thích anh tròn mười năm, anh là người như thế nào, chẳng lẽ cô còn không rõ?
Cô là người rõ nhất, anh tuyệt đối không thể là loại người như vậy.
Cô tin tưởng, chàng trai mà cô yêu vẫn luôn ngay thẳng quang minh, như ánh nắng mùa hè, rực rỡ và sáng ngời.
Lý Thiệp tiện tay xoa đầu Bôn Bôn một cái, bước về phía cô, liếc nhìn đĩa dưa hấu trong tay cô, hỏi:
“Sao em lại ở đây?”
“Nhà tôi ở gần đây…” Cố Ngữ Chân khựng lại một chút, đưa đĩa dưa hấu ra:
“Mẹ tôi bảo tôi mang ít dưa hấu sang cho ông Lưu.”
Lý Thiệp nhìn đĩa dưa hấu, nhướng mày, đưa tay nhận lấy:
“Cảm ơn, vào ngồi một lát không?”
Cố Ngữ Chân cúi mắt, lắc đầu:
“Nhà còn việc, tôi về trước.”
“Ừ.” Lý Thiệp đáp một tiếng qua loa, con Bôn Bôn đang ngồi xổm bên cạnh lập tức đi qua cọ vào ống quần anh.
Anh cúi đầu nhìn nó, hơi nhấc cao đĩa dưa hấu trong tay:
“Mày ăn được dưa hấu không?”
Cố Ngữ Chân nghe giọng điệu đùa giỡn lười biếng của anh, trong mắt không nhịn được mà ánh lên ý cười, cuối cùng liếc anh một cái đang trêu chó, không nói gì thêm, xoay người trở về.
Cố Ngữ Chân về đến sân, mẹ cô hỏi:
“Gửi sang rồi chứ?”
“Rồi ạ.” Cố Ngữ Chân lấy rổ rau từ bên cạnh mẹ, đặt lên chân mình, ngồi xuống ghế nhỏ bắt đầu nhặt rau. Một lúc sau mới hỏi:
“Mẹ ơi, vị khách ở nhà ông Lưu đến đây làm gì vậy?”
Mẹ cô đang nhanh tay nhặt rau, đáp:
“Đến thăm người lớn tuổi đấy. Tối qua mới đến, tính tình người trẻ này cũng trầm ổn đấy chứ, cỡ tuổi tụi con thường ham chơi, chịu đến đây ở vài hôm cũng là hiếm có.”
Cố Ngữ Chân ngắt một cọng rau trong tay, nghe đến câu đó thì không nhịn được thầm lẩm bẩm trong lòng: Anh thì yên ổn gì chứ, rõ là thích chơi thì có.
Cô bình thường ít có dịp về nhà, bố mẹ cô vì thế mua rất nhiều thực phẩm, chỉ một bữa ăn mà phải chuẩn bị cả buổi chiều.
Cố Ngữ Chân đang giúp làm bánh chẻo thì có người đến trước cổng.
“Chân Chân về rồi à?” Ông Lưu hàng xóm bước vào.
Cố Ngữ Chân nhìn thấy sau lưng ông là Lý Thiệp, ánh mắt hơi lóe lên, liền đặt chiếc bánh chẻo đang gói xuống:
“Vâng ạ, gần đây được nghỉ nên cháu tranh thủ về nhà.” Cô bước xuống bậc thềm, lấy chiếc ghế trong sân ra: “Ông Lưu, ông ngồi đi ạ.”
“Ấy, không cần đâu, đứng thế này thoải mái hơn.”
Mẹ cô nhìn thấy ông Lưu sang, vội vàng ra đón:
“Bác ăn cơm chưa? Ở lại ăn cơm luôn nhé?”
“Ăn rồi, tôi qua cảm ơn nhà cô, dưa hấu ngọt lắm.” Ông Lưu nói rồi quay sang nhìn phía sau: “Tiện thể dẫn cháu trai của chiến hữu tôi qua đây hỏi xem gần đây có chỗ nào là trung tâm thương mại không, hành lý của nó bị người khác cầm nhầm ở sân bay. Tôi già rồi, chân tay chậm chạp, cũng không biết trong vùng có chỗ nào mua đồ.”
“Phải sang thị trấn bên kia kìa, cũng xa đấy, còn phải vượt đường núi nữa.” Mẹ cô cầm cái muôi đi ra, vốn định để bố cô mang ít quần áo cho anh, nhưng nhìn quần áo trên người anh thì biết ngay hàng xịn, nhà giàu như vậy chắc gì chịu mặc đồ người khác, nên bà cũng không nhắc đến nữa.
Nghĩ vậy nên giọng nói của bà cũng khách sáo hơn mấy phần:
“Muốn mua quần áo à? Hay là để bố con bé đưa cháu đi một chuyến?”
Lý Thiệp cũng biết không nên để người lớn phải vất vả vì chuyện nhỏ:
“Chuyện nhỏ thôi ạ, bác chỉ cần chỉ đường giúp cháu là được, cháu tự đi được.”
Mẹ của cô vẫn hơi lo:
“Xa lắm đấy, mà đường núi khó đi nữa, cháu lại không quen đường, lỡ đi lạc thì sao?”
Ông Lưu chen vào cười ha hả:
“Sao mà để các bác phải bận tâm chứ, để thằng nhóc này tự đi là được rồi, lạc đường cũng đáng đời.”
Mẹ của cô tất nhiên không nỡ để khách một mình đi đường núi, liền quay sang nhìn cô:
“Chân Chân, con cũng đang rảnh mà, dắt cậu ấy đi một chuyến đi, về là kịp ăn cơm đấy.”
“Vậy thì phiền con bé rồi.” Ông Lưu cười hiền hậu.
Cố Ngữ Chân trong tay vẫn cầm một cái bánh chẻo, không biết nên tiếp tục gói hay đặt xuống.
Cô lén liếc nhìn Lý Thiệp, nghĩ đến chuyện sắp phải cùng anh đi qua đoạn đường núi vắng vẻ, tim bỗng đập thình thịch không kiểm soát được.
“Ơ, sao mọi người lại đứng hết ngoài này thế?”
Ngoài cổng vang lên tiếng Dì Hoàng, bà dẫn theo con trai vào, tay xách một hộp quà.
Mẹ của cô vội bước ra đón:
“Chỉ là ăn bữa cơm thôi, chị còn mang quà làm gì?”
“Chân Chân hiếm khi về mà, làm sao tôi đến tay không được?”
Con trai Dì Hoàng bước lên chào:
“Cháu chào bác trai, bác gái ạ.”
Cố Ngữ Chân nhìn thấy con trai dì Hoàng thì liền hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, trước đây cũng từng nhắc qua chuyện xem mắt trong mấy cuộc gọi điện thoại, không ngờ lần này mới về nhà đã bị sắp xếp rồi.
Mẹ cô nhìn con trai dì Hoàng gật đầu lia lịa, rồi quay sang vẫy tay gọi cô:
“Chân Chân, mau qua đây chào hỏi đi, xem còn nhận ra Dân Dân không? Hồi nhỏ hai đứa hay chơi với nhau, giờ Dân Dân đã là giảng viên đại học rồi đấy, lúc nhỏ con dẫn cậu ấy đi chơi còn làm cậu ấy té, cậu ấy cũng chẳng trách gì con, còn nhớ không?”
Bắt cô xem mắt ngay trước mặt Lý Thiệp, cảm giác thực sự hơi khó tả.
Cố Ngữ Chân ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Lý Thiệp, không nhịn được mà lên tiếng ngăn lại: “Mẹ…”
Dì Hoàng nhìn thấy cô thì không nhịn được khen:
“Chân Chân càng lớn càng xinh đẹp, nửa năm rồi chưa về nhỉ?”
Hoàng Dân cũng hơi ngại ngùng, liếc nhìn Cố Ngữ Chân một cái, mỉm cười nhẹ coi như chào hỏi.
“Giới trẻ gặp mặt thì hay ngại thế đấy.” Mẹ cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liền đẩy cô ra ngoài:
“Vừa hay, Chân Chân phải dẫn khách đi thị trấn bên cạnh mua đồ, Dân Dân đi cùng đi, mấy đứa trẻ nói chuyện với nhau sẽ thoải mái hơn, ở với người lớn lại thấy gò bó.”
Dì Hoàng liếc nhìn Lý Thiệp, thấy anh đẹp trai quá, sợ con mình không cạnh tranh nổi, nhưng sau khi biết chỉ là khách, thì lập tức yên tâm, gật đầu lia lịa:
“Cũng phải, đi đi, Dân Dân lâu rồi không về, mấy con đường chắc cũng quên rồi, Chân Chân, phiền cháu đưa nó đi làm quen một chút nhé.”
Ông Lưu cũng đi ra cùng họ, ghé sát vào tai Lý Thiệp, hạ giọng nói:
“Chuyện tốt đấy, đúng lúc cháu ở đây, giúp mai mối cho hai đứa đi.”
Lý Thiệp cười cợt, nói bâng quơ:
“Ông coi cháu là ai thế, em bé bắn tên Cupid à? Sao chẳng ai nghĩ đến chuyện mai mối cho cháu?”
“Thằng nhóc thối, bảo cháu giúp đỡ người khác thì làm sao? Còn dám nói! Hồi đi học bạn gái đổi như thay áo, còn mặt mũi nói nữa à!”
Lúc này, Cố Ngữ Chân và con trai dì Hoàng đang đứng chờ ngoài cửa. Lý Thiệp vừa đi ra vừa cười, rõ ràng không hề bận tâm chuyện cô đang đi xem mắt.
Cố Ngữ Chân chạm phải nụ cười của anh, trong lòng bỗng thắt lại, đau âm ỉ đến mức nghẹt thở.