Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 110

Vương Trạch Hào tất nhiên là không nỡ rời đi, cậu ta còn định ở lại xem kịch vui:

“Thiệp ca, em vội vàng chạy đến đây còn chưa ăn cơm, cho em đến nhà anh ăn ké đi. Tay nghề nấu nướng của Ngữ Chân chắc là giỏi lắm nhỉ?”

Lý Thiệp rõ ràng là không muốn lãng phí lời, thu điện thoại lại, nói một câu:

“Cút.”

Chỉ một chữ thôi, nhưng rõ ràng cảm xúc đã không còn u uất như lúc gọi điện nữa.

Vương Trạch Hào nhìn thấy tâm trạng anh rõ ràng đã tốt lên, thật sự phải bội phục Cố Ngữ Chân. Không khác gì trêu mèo, để ý một chút thì vui vẻ ngay, không để ý thì khó chịu tới mức không thèm nói chuyện với ai.

Thật sự là bị Cố Ngữ Chân nắm trong lòng bàn tay rồi.

Cố Ngữ Chân quay về biệt thự nhà Giang Ý, liền thấy xe của Lý Thiệp đậu trước cửa nhà.

Anh lại mua đồ xong về nhanh như vậy sao?

Cố Ngữ Chân mở cửa xe bước xuống, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, quay sang nói với Vương Hạo:

“Hôm nay tôi đến quân đội, nhớ đừng nói với anh ấy.”

Vương Hạo lập tức gật đầu:

“Tôi hiểu rồi, cô Cố.”

Giờ thì Vương Hạo đã hoàn toàn xác định được, Cố Ngữ Chân chính là vợ tương lai của Lý Thiệp. Trước kia, khi cô còn đang qua lại với Trương Tích Uyên, Lý Thiệp suốt ngày tâm trạng thất thường, mà giờ thì như uống thuốc an thần vậy. Vương Hạo chưa từng thấy Lý Thiệp vui vẻ như thế.

Vương Hạo nhớ lại cảnh hai ngày trước đã giao chiếc nhẫn mà Cố Ngữ Chân nhờ gửi cho Lý Thiệp, đến giờ vẫn còn cảm thấy sợ.

Nghĩ đến ánh mắt của Lý Thiệp lúc ấy, sống lưng vẫn còn lạnh toát.

Anh nhìn chiếc hộp nhẫn rất lâu, sắc mặt sa sầm, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ:

“Ai cho cậu cầm cái này?”

Đó là lần đầu tiên Vương Hạo thấy Lý Thiệp tức giận đến mức như vậy. Trước nay anh luôn kiềm chế, đặc biệt là trước mặt Cố Ngữ Chân, dù lần trước hai người cãi nhau rất dữ, anh cũng chưa từng lớn tiếng.

Còn lần này, mới chính là bộ mặt thật của “Diêm Vương gia” trong nhà họ Lý.

Lần đó, Vương Hạo chưa từng khổ sở đến vậy, lưng đầy mồ hôi. Nếu không vì chuyện của Chu Ngôn Nghiễn mà Cố Ngữ Chân quay lại, có lẽ anh ta đã phải thu dọn đồ đạc mà rời đi rồi.

Mãi đến hôm đó, anh ta mới chậm rãi nhận ra anh ta đã sai, lẽ ra phải nghĩ mọi cách giữ cô lại cho Lý Thiệp. Chỉ cần Cố Ngữ Chân ở bên Lý Thiệp thì mọi vấn đề đều không còn là vấn đề. Cô chính là cứu tinh của tất cả mọi người, là Bồ Tát, cần được tôn kính!

Cô đóng cửa xe, vừa bước đến mở cửa vào nhà thì đúng lúc đối mặt với Lý Thiệp đang ra mở cửa.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh ôm lấy, ép cô vào cửa rồi hôn xuống.

Cố Ngữ Chân tựa vào cửa, hơi thở rối loạn, cảm nhận được nụ hôn của anh quá nồng nhiệt, đến mức cô không chịu nổi.

Tim cô đập nhanh, vô thức nắm chặt vạt áo anh. Cô cảm giác như trong bếp có thứ gì đó đang nấu, liền vội vàng kéo anh lại, hơi tránh đi nụ hôn của anh:

“Lý Thiệp, trong bếp còn đang nấu gì đó.”

Lý Thiệp lúc này mới miễn cưỡng dừng lại, môi vẫn khẽ chạm vào môi cô, cúi đầu nhìn cô, nói nhỏ:

“Nhớ em một chút.”

Cố Ngữ Chân hơi đỏ mặt. Rõ ràng chỉ mới không gặp buổi sáng thôi mà…

Cô khẽ mím môi, trên môi vẫn còn cảm giác mềm mại, tim lại đập nhanh hơn một nhịp. Hình như… cô cũng hơi nhớ anh.

Lý Thiệp mặc đồ ở nhà, tóc mái hơi rủ xuống, trông giống như hồi cấp ba, nhưng lại nhiều thêm nét trưởng thành, gợi cảm của một người đàn ông, biết làm nhiều chuyện mà hồi cấp ba không thể làm được.

Cố Ngữ Chân mặt hơi đỏ:

“Sao anh biết là em về?”

“Nghe thấy tiếng xe, ai đưa em về vậy?”

“Vương Hạo.” Cố Ngữ Chân không nghĩ nhiều, trả lời đơn giản:

“Em bảo anh ấy đưa em đến nhà họ Chu, Chu Ngôn Nghiễn đúng là không sao cả.”

Lý Thiệp tất nhiên biết, anh đã đi rồi. Anh không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ mặt cô, rồi hôn lên môi cô một cái, giọng lười biếng vang lên: 

“Ăn no rồi thì từ từ hôn tiếp.”

Cố Ngữ Chân nghe vậy tai đỏ bừng, muốn cùng anh vào bếp, lại sợ anh làm bậy.

Cô nghĩ một chút, vội tránh sang ngồi xuống ghế sofa, cố tình lên mạng xem thử, quả nhiên nhà họ Lý đã ra tay, toàn bộ thông tin liên quan đến Lý Thiệp trên mạng đều đã biến mất sạch sẽ, như thể chưa từng bị bàn tán bao giờ.

Nhưng có những thứ biến mất không có nghĩa là không tồn tại.

Tài khoản bí ẩn kia không còn cập nhật nữa, nhưng phần bình luận bên dưới vẫn liên tục tăng lên, tất cả đều đang hỏi Chu Ngôn Nghiễn đã được cứu chưa, rõ ràng Chu Ngôn Nghiễn rất biết cách lợi dụng dư luận.

Cô không biết quân đội cuối cùng sẽ xử lý thế nào, nhưng cô biết, Lý Thiệp có thể không quan tâm đến những thứ khác, nhưng quân đội, thì anh nhất định để tâm.

Cố Ngữ Chân đặt điện thoại xuống, đang chuẩn bị đứng dậy vào bếp xem thử, thì điện thoại của Lý Thiệp để trên bàn trà lại đổ chuông.

Cô cúi đầu nhìn xuống là Trương Tử Thư.

Cô nhìn số điện thoại đó, trong lòng thoáng nghẹn lại, có một số chuyện hình như không phải không nghĩ tới thì nó sẽ biến mất.

Cuối cùng thì cô vẫn sẽ để tâm.

Đầu dây bên kia rõ ràng rất gấp, cuộc gọi cứ liên tục đổ chuông không ngừng.

Cố Ngữ Chân im lặng một lúc, cầm lấy điện thoại đi về phía bếp, nhìn bóng lưng của Lý Thiệp, giọng cô hơi nhẹ: “Có điện thoại gọi cho anh.”

Lý Thiệp đang hâm sữa, đồ ăn cũng đã gần xong, lát nữa là có thể ăn.

Anh quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, hoàn toàn không có ý định để tâm đến cuộc gọi, đưa tay nhéo nhẹ má cô: 

“Em nghe giúp anh chẳng phải được rồi sao?”

“Không phải người mà em có thể nghe máy thay.” Cố Ngữ Chân nhẹ giọng nói, đưa điện thoại cho anh, sắc mặt không biểu lộ gì.

Lý Thiệp nhận lấy điện thoại, nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, rõ ràng không ngờ Trương Tử Thư lại gọi đến.

Cố Ngữ Chân nhớ lại lần trước cũng là một cuộc điện thoại từ cô ta, khiến anh lập tức bay sang Paris. Nghĩ đến những điều đó, cô không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, đang định xoay người rời đi, thì Lý Thiệp lại đưa tay kéo lấy tay cô.

Cố Ngữ Chân hơi khựng lại, Lý Thiệp đã đan chặt mười ngón tay vào tay cô, rồi đưa điện thoại tới trước mặt cô: “Em là bạn gái của anh, đương nhiên nên là em nghe.”

Cố Ngữ Chân còn chưa kịp nói gì, Lý Thiệp đã ấn nút nhận cuộc gọi, đưa điện thoại đến chỗ cô.

Đầu dây bên kia vừa thấy có người bắt máy, lập tức cất tiếng, trong giọng nói đầy nước mắt: 

“Lý Thiệp, anh mau tới giúp em với, em vừa tông phải người ta, em không biết phải làm sao bây giờ!”

Cố Ngữ Chân nghe thấy lời đó, có thể cảm nhận được sự hoảng loạn và gấp gáp trong giọng nói của cô ta. Cô liếc nhìn Lý Thiệp, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh, rõ ràng là muốn cô phải lên tiếng.

Cố Ngữ Chân nghe tiếng khóc nức nở bên kia, cứng đờ một chút rồi mở miệng: 

“Là tôi.”

Tiếng khóc bên kia im bặt một lát, rõ ràng là nhận ra cô là ai: 

“Anh ấy đâu?”

Cố Ngữ Chân thật sự không biết nên nói gì, trong tình huống như thế này, cô cũng không thể nói kiểu như đừng gọi cho Lý Thiệp nữa.

Cô im lặng một lát, nhìn về phía Lý Thiệp: 

“Anh nói với cô ấy đi, em sẽ không giận đâu.”

Trương Tử Thư bên kia khựng lại, cảm thấy kỳ lạ sao Cố Ngữ Chân lại nói như vậy.

Tính cách của Lý Thiệp là thế nào chứ? Sao có thể vì sợ bạn gái giận mà không dám nghe điện thoại của bạn?

Lý Thiệp lúc này mới mở miệng, giọng ngắn gọn rõ ràng: “Tôi sẽ gọi An Phi giúp cô.”

“Không được!” Trương Tử Thư lập tức cắt lời:

“Em đã uống rượu rồi! Em không muốn mất mặt trước người khác, anh qua đây một chuyến được không? Xem như em cầu xin anh đó!”

Cố Ngữ Chân không biết trong lòng cô đang là cảm giác gì nữa, thật sự không thể làm như không có chuyện gì, cũng không muốn nghe tiếp, liền muốn xoay người rời đi. Nhưng Lý Thiệp lại nắm lấy tay cô không buông.

Cô khựng lại, vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt của Lý Thiệp, lần đầu tiên cô thấy anh nghiêm túc như vậy.

Trong điện thoại, Trương Tử Thư vẫn đang khóc, nghe thật đáng thương.

Thế nhưng Lý Thiệp lại không hề dao động chút nào, anh thẳng thắn nói: 

“Chuyện của cô, tôi không giúp được. Bạn gái tôi sẽ giận đấy. Người cô nên tìm bây giờ là cảnh sát giao thông.”

Trương Tử Thư rõ ràng không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, rất lâu sau cũng không lên tiếng.

Lý Thiệp cúp máy, không quan tâm thêm nữa.

Cố Ngữ Chân đứng tại chỗ, cảm thấy có chút ngượng ngùng, bởi vì ánh mắt mà Lý Thiệp vừa nhìn cô thật sự quá nghiêm túc.

Cô chưa từng thấy anh như vậy bao giờ. Trước giờ anh luôn là kiểu nửa đùa nửa thật, chẳng bao giờ tỏ ra nghiêm túc.

Cô không biết phải nói gì, bèn xoay người bê đĩa thức ăn vừa nấu xong: 

“Em mang ra ngoài trước.”

Lý Thiệp nhìn cô ngoan ngoãn đi ra ngoài, nét mặt vẫn còn nghiêm, dường như đang cố giữ bình tĩnh, không nỡ nói lời nặng nề với cô.

Ngay giây tiếp theo, điện thoại lại reo lên.

Lý Thiệp nhíu mày, nhận cuộc gọi, giọng không còn kiên nhẫn: 

“Còn chuyện gì nữa?”

Trương Tử Thư mở miệng đã mang theo tiếng nức nở: “Lý Thiệp, em đã từng cứu anh, mà anh đối xử với em như vậy sao? Cô ta còn đang qua lại với chú nhỏ của em, vậy mà anh vẫn muốn ở bên cô ta sao?”

Lý Thiệp nghe xong vẫn rất bình tĩnh, nhưng ai quen anh đều biết lúc này anh thực sự đang giận.

“Trương Tử Thư, tôi nói rõ với cô: tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa. Cô từng cứu tôi, nhưng tôi cũng đã trả hết cho cô ở Paris rồi. Chính vì chuyện đó mà tôi và cô ấy đã chia tay.”

Lúc nói đến đây, giọng anh gần như nghiến răng:

“Chuyện đó cô vĩnh viễn đừng nhắc đến trước mặt tôi nữa!”

Bởi vì chuyện đó, Cố Ngữ Chân mới bắt đầu qua lại với chú nhỏ của Trương Tử Thư.

Để Trương Tích Uyên có cơ hội chen chân vào.

Đó là điều mà cả đời này Lý Thiệp hối hận và đau đớn nhất!

Bình Luận (0)
Comment