Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 111

Trương Tử Thư đặt điện thoại xuống, nhớ lại những lời tức giận vừa rồi của anh, cô ta đứng yên rất lâu, suy nghĩ gần như ngưng trệ.

Thật ra cô ta thực sự không có ý gì khác, chỉ là trong lúc khó khăn, cô ta nghĩ đến anh. Chỉ vì sợ hãi, cô ta muốn được gặp anh đầu tiên.

Cô ta nhớ lại lần ở Paris, cô ta đã khóc lóc cầu xin anh đến giúp. Khi ấy, Lý Thiệp vội vàng lên xe, dường như nhớ ra điều gì đó, liền mở cửa xe định xuống:

“Em gọi điện cho An Phi trước đi, bảo cậu ấy đến trước.”

“Không được, em xin anh đừng cúp máy, em không muốn người khác biết em thảm hại như thế này. Anh mau đến đi, anh ta chắc chắn biết chỗ em ở rồi, lần trước anh ta cầm dao đến tìm em. Em sợ lắm!” Giọng Trương Tử Thư run rẩy. Bên cô ta là ban đêm, lại chỉ có một mình, không sợ mới là lạ. Cô ta thực sự sợ Lý Thiệp sẽ không đến:

“Lý Thiệp, coi như trước kia em từng cứu anh, giờ anh trả ơn lại cho em được không? Em thực sự không còn cách nào khác rồi.”

Lý Thiệp nghe vậy im lặng một lúc, hiển nhiên là đang lo cho Cố Ngữ Chân. Anh không cúp máy mà tìm một nhân viên trong đoàn làm phim dặn dò:

“Giúp tôi nhắn Cố Ngữ Chân một câu: tôi ra ngoài vài hôm, sẽ nhanh chóng quay về. Bảo cô ấy đừng sợ Bôn Bôn. Nếu thật sự sợ thì cứ đưa nó sang chỗ dì Triệu chăm giúp. Quay xong tôi sẽ đến đón cô ấy.”

Nhân viên kia tất nhiên nhận ra anh, liên tục gật đầu:

“Anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chuyển lời.”

Nhưng nói là vậy, khi nhân viên kia đến nhắn lại thì Cố Ngữ Chân đã bắt đầu quay phim, đến lúc quay xong thì người kia lại quên mất.

Trương Tử Thư nghe thấy lời dặn dò đó, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cô ta không nói thêm gì.

Trong điện thoại, dường như sau khi dặn dò xong, Lý Thiệp mới yên tâm, bắt đầu bình tĩnh hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng khi trả lời, Trương Tử Thư lại thất thần, cô ta đang nghĩ  tại sao trong tình cảnh như vậy mà anh vẫn còn nhớ đi dặn dò những chuyện đó?

Bạn gái anh đâu phải trẻ con, sao anh phải lo lắng đến thế? Nếu bây giờ người ở trong hoàn cảnh như cô ta là Cố Ngữ Chân, liệu anh có mất hết bình tĩnh không?

Câu trả lời dường như đã quá rõ bởi vì ngay cả việc cô ở cùng Bôn Bôn, anh cũng lo cô sợ chó mà không thích ứng được.

Rõ ràng cô ta nên thấy vui mừng, dù sao anh cũng đang trên đường đến cứu cô ta nhưng cô ta lại cảm thấy anh đang càng ngày càng rời xa cô ta.

Cứ như hiện tại xa đến mức một cuộc điện thoại cũng không thể kéo gần khoảng cách nổi một chút nào.

Cố Ngữ Chân đặt đồ ăn lên bàn, vừa xoay người lại đã thấy Lý Thiệp đi theo ra, nhìn cô với vẻ rất nghiêm túc.

Cố Ngữ Chân hơi không quen với dáng vẻ này của anh. Cô bước ngang qua anh, đi về phía bếp:

“Sữa hâm nóng xong chưa?”

Nhưng Lý Thiệp lại đưa tay ra nắm lấy tay cô, kéo thẳng cô đến trước mặt anh, để hai người đối diện nhau.

Cố Ngữ Chân thấy anh nhìn mình chăm chú, cảm xúc trong lòng dâng lên:

“Anh định đi qua đó à?”

“Anh đi đâu cơ?” Lý Thiệp thuận miệng hỏi lại, rồi tiện tay ném điện thoại lên ghế sofa, ngồi nghiêng lên tay ghế, nhưng vẫn không buông tay cô ra, kéo cô ngồi lên đùi anh.

Cố Ngữ Chân bị anh kéo lại, cũng không thể rút tay ra, đành phải mở miệng hỏi:

“Không phải cô ấy nói bị tai nạn xe sao?”

“Anh bảo cô ấy tìm người khác rồi.” Lý Thiệp bình thản nói.

Cố Ngữ Chân lúc đầu còn rất tức giận, nhưng nghe câu đó thì dịu lại đôi chút. Ngồi đối diện với anh thế này khiến cô hơi ngượng:

“Chúng ta không ăn cơm sao?”

Lý Thiệp không trả lời mà nhìn cô, chậm rãi hỏi:

“Em không vui, sao không nói?”

Cố Ngữ Chân nghe vậy thì khựng lại.

Lý Thiệp đặt tay lên eo cô, tiếp tục hỏi:

“Em không thích cô ấy gọi điện đến, sao không nói?”

Cố Ngữ Chân không trả lời được, bởi vì cô đã quen với việc giấu mọi thứ trong lòng.

Từ sau khi thích anh, sự kiềm chế này càng rõ rệt hơn.

Cô đã luyện tập biết bao lần để không ai nhìn ra cô thích anh, nên đến cả cảm xúc cũng dần quen với việc giấu đi mà không nói.

Lý Thiệp nhìn cô, đưa tay vuốt nhẹ lên má cô, giọng anh rất nhẹ, như sợ làm cô đau:

“Em cái gì cũng không nói, lỡ có lần anh đoán không ra thì sao?”

Cố Ngữ Chân nghe câu đó mới chợt hiểu ra, vì sao khi nãy anh lại nghiêm túc như vậy.

Có lẽ anh giận cô vì cô chẳng chịu nói gì cả.

“Em buồn cũng không nói với anh, giận cũng không nói, Cố Ngữ Chân, em chưa từng giao tiếp với anh thật lòng. Lẽ nào em định một ngày nào đó rời bỏ anh?” Giọng Lý Thiệp rất nhẹ, như đang sợ hãi điều gì đó.

Cố Ngữ Chân vội vàng lắc đầu, viền mắt hơi cay:

“Em sợ nói ra cũng chẳng có ích gì.”

Lý Thiệp khẽ hé môi, suýt nữa thì hỏi ra phải chăng cô nhớ rất rõ con người anh hồi cấp ba?

Cô biết anh từng là người như thế nào, biết anh từng quen bao nhiêu người, biết anh sống tùy hứng, không nghiêm túc…

Anh sợ cô sẽ nghĩ anh không đủ nghiêm túc, nên cô cũng không định nghiêm túc với anh nữa.

Nhưng cuối cùng anh vẫn không hỏi, vì bản thân anh cũng bắt đầu sợ phải đối mặt với câu trả lời.

Lý Thiệp nhìn cô, trong mắt anh là hình ảnh nhỏ bé của cô:

“Chỉ cần em chịu nói, nói gì cũng có ích.”

Cố Ngữ Chân nghe vậy thì khẽ mím môi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, nhất là lần này Trương Tử Thư lại gọi anh đến giúp.

Lý Thiệp thấy cô không nói được, bèn nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng cầm chơi trong tay:

“Hồi nhỏ anh rất nghịch, chạy khắp nơi, có lần rơi xuống nước. Cái ao đó rất sâu, lúc ấy anh mới năm tuổi, nước ngập cả đầu, không kịp kêu cứu gì. Là cô ấy trông thấy rồi gọi người đến cứu anh lên. Cô ấy từng cứu mạng anh, nên anh mới đến Paris giúp cô ấy giải quyết chuyện bạn trai nghiện m* t**. Đó là món nợ mà anh trả lại cho cô ấy.”

Cố Ngữ Chân không ngờ là vì lý do này.

Cô nghĩ đến cảnh đó mà thấy sợ thì ra anh suýt chút nữa đã chết.

Cô cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: 

“May mà anh không sao.”

Nghe vậy, Lý Thiệp bật cười, định cúi xuống hôn cô.

Cô bị anh hôn trúng, tim đập loạn cả lên, lại nhớ ra điều mình vẫn luôn muốn hỏi: 

“Vậy tại sao lúc đó anh lại không liên lạc với em?” Cô có thể hiểu lúc đó anh bận rộn, không kịp nói với cô, nhưng sau đó thì sao? Bao nhiêu ngày trôi qua, anh lại như thể đã hoàn toàn quên mất cô.

Lý Thiệp khựng lại, hỏi: 

“Anh gửi thư cho em, em không nhận được sao?”

“Thư?” Cố Ngữ Chân ngỡ như cô nghe lầm: 

“Anh gửi thư cho em?”

“Anh gửi rất nhiều, đều gửi đến chỗ em quay phim. Không nhận được à?” Lý Thiệp rõ ràng không ngờ rằng mấy bức thư anh chăm chỉ viết mỗi ngày, cô lại chẳng hề biết đến.

Cố Ngữ Chân đúng là không nhận được thật, bởi vì lúc ấy cũng có nhiều thư từ fan gửi tới cho cô, đều do Tiểu Ngư nhận thay, đợi sau khi đóng máy mới chuyển lại cho cô.

Mà thời gian đó cô như người mất hồn, lại quay phim liên tục, dường như Tiểu Ngư cũng quên không đưa mấy bức thư đó. Chẳng lẽ thư của anh bị lẫn với thư của fan rồi?

Cô lập tức cầm điện thoại nhắn tin hỏi Tiểu Ngư, quả nhiên có một đợt thư vẫn còn trong tay cô ấy, chỉ là cô ấy quên đưa lại.

Cố Ngữ Chân thở phào nhẹ nhõm, rồi đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, nhìn sang Lý Thiệp: 

“Tại sao anh lại chọn viết thư cho em, mà không gọi điện?” Cùng lắm thì gửi tin nhắn cũng được mà, ít nhất còn có thể liên lạc.

Nghe cô hỏi vậy, tai Lý Thiệp hơi đỏ lên, khẽ nói: 

“Anh chỉ muốn viết thư.”

Cố Ngữ Chân càng thấy khó hiểu. Anh là người thậm chí chẳng hứng thú gì với việc cầm bút viết chữ, sao lại từ bỏ cách liên lạc tiện lợi như vậy, chọn viết thư?

Cô càng nghĩ càng không hiểu nổi.

Lý Thiệp hiển nhiên không muốn để cô tiếp tục suy nghĩ, liền đưa tay véo má cô một cái:

“Không được nghĩ nữa.”

Anh càng như vậy, cô lại càng muốn biết.

Nhưng rõ ràng anh sẽ không chịu nói thật. Cố Ngữ Chân nghĩ ngợi một lúc, rồi cười cười mở lời:

“Vậy anh nói cho em biết, tại sao hôm đó lại ngồi nguyên một ngày ở Nhất Trung, thì em sẽ không nghĩ nữa.”

Cô nhớ rõ cảnh anh hôm đó ngồi bên sân bóng rổ, tàn thuốc đầy đất chắc chắn là đã suy nghĩ gì đó rất nhiều.

Lý Thiệp nghĩ lại ngày hôm đó, trời u ám đến mức gần như âm trầm. Trước giờ anh chẳng bao giờ để ý thời tiết, mưa hay nắng đối với anh cũng chẳng có gì khác biệt hay ý nghĩa.

Nhưng ngày hôm đó, anh lại cảm thấy tuyệt vọng. Anh ngồi suốt cả ngày, suy nghĩ rất nhiều, nhiều nhất là:

Làm sao để lừa cô quay về?

Đúng, là “lừa”, bởi vì lúc ấy, cô không muốn đi theo anh nữa.

Cố Ngữ Chân thật không ngờ, anh lại nghĩ đến chuyện đó:

“Vậy anh nghĩ ra cách lừa chưa?”

“Không nghĩ ra được… vì anh biết, cho dù có lừa kiểu gì, em cũng sẽ không quay lại.” Lý Thiệp cụp mắt, vẻ mặt u buồn.

Nhìn thấy dáng vẻ của anh như vậy, Cố Ngữ Chân đột nhiên thấy xót xa, không nỡ hỏi thêm nữa.

Nhưng Lý Thiệp lại ngẩng đầu lên nhìn cô:

“Cho nên anh nghĩ… anh có thể chờ. Sau này nếu em lấy chồng, mà chồng em đối xử không tốt với em… thì anh sẽ thừa cơ mà chen vào.”

Cố Ngữ Chân nghe đến đây, hô hấp khựng lại:

“Anh đang nói linh tinh gì vậy?”

Cô cứ tưởng anh đang đùa, nhưng nhìn nét mặt anh lại rõ ràng là nghiêm túc.

Với cái tính cách càn rỡ, bất cần của anh, thật sự rất có thể làm ra chuyện như thế.

“Anh… anh điên rồi.” Cố Ngữ Chân nhất thời cũng không nghĩ ra từ gì để hình dung nổi suy nghĩ đó của anh, đang định đứng dậy.

Thì Lý Thiệp đã trực tiếp ôm lấy cô, cúi đầu hôn xuống. Môi chạm vào môi cô, ngang ngược, cố ý.

Cố Ngữ Chân bị nụ hôn của anh làm cho bối rối, cả hơi thở cũng rối loạn:

“Chúng ta… không… không ăn cơm nữa à…?”

Lý Thiệp trực tiếp kéo chân cô vòng qua eo anh, xoay người một cái đã đè cô xuống ghế sofa, cúi người phủ lên, hôn cô một cách đầy xâm chiếm, giọng khàn khàn:

“Ăn sau.”

Bình Luận (0)
Comment